Trang Chủ Đừng Vội – Chương 161


Chương 161: Bé Ngoan tỉnh, nhân tài hay phế vật?

Edit + Beta : Tiểu Ngọc Nhi

Cảnh nội Thiên Mang – Tiên Nguyên, thung lũng Nam Tinh có một toà Cửu Tiêu Kiếm Lâu, kiến trúc của nó giống như muốn đâm thủng mọi thứ, phóng ra một loại khí thế cương cường – nơi này chính là Vân Tiêu Song Kiếm Môn ở địa vực Thiên Mang.

Tuy rằng Vân Tiêu Song Kiếm môn không phải là môn phái đệ nhất kiếm tu ở Thiên Mang nhưng cũng là môn phái hạng nhất Tiên Nguyên. Điểm đặc sắc nhất cũng là điểm mạnh nhất của môn phái này không phải đơn độc luyện kiếm, mà là hai người song tu. Song tu ở đây không phải nói nam nữ đạo lữ song tu mà là hai người cùng nhau tu luyện, giống như chị em Diệp thị bên cạnh Đường Niệm Niệm đang tu luyện Song Sinh Kinh chính là một công pháp điển hình của song tu.

Tính ra thì công pháp song tu đều là công pháp có thực lực rất mạnh, bởi vì hai người tu luyện công pháp này đều phải như hình với bóng, tuy hai mà một. Hơn nữa tu luyện như vậy cần tới sự ăn ý cực cao giữa hai người, theo công pháp và thực lực tăng lên, sự ăn ý sẽ ngày càng mạnh, có thể xem như hai người hợp nhất, uy lực này so với hai người liên thủ hoàn toàn không thể sánh bằng.

Vân Tiêu Song Kiếm môn là kiếm phái, đệ tử tầng chót và đệ tử cao tầng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Đệ tử tầng chót tất nhiên một thân một mình, không có chủ kiếm hay phó kiếm. Đệ tử cao tầng bình thường đều là hai người cùng nhau hành tẩu, thân phận chủ kiếm phó kiếm chỉ cần nhìn sơ sơ là có thể phân biệt được.

Đệ tử Vân Tiêu Song Kiếm môn theo lý mà nói có chút không công bằng. Các chủ kiếm là người ngự kiếm, còn phó kiếm lại là người cầm kiếm cận chiến, quan hệ giữa hai người chả khác gì chủ tớ. Bình thường phó kiếm ở Vân Tiêu Song Kiếm môn đều lấy con số đặt tên, không khác gì tuỳ tùng phụ tá, muốn lợi dụng sự ăn ý giữa hai người một cách linh hoạt tự nhiên thì chắc chắn phải cần mọt khoảng thời gian nhất định.

Cũng vì nguyên nhân này nên đối với người ngoài thậm chí là người của Vân Tiêu Song Kiếm môn, đệ tử Vân Tiêu Song Kiếm môn chỉ có một, chính là vị chủ kiếm đó, phó kiếm chỉ được coi như đỉnh lô hoặc một thanh kiếm của chủ kiếm, căn bản không cần quan tâm. Trên thực tế điều này cũng có lý do, chủ kiếm và phó kiếm một khi song tu thì sinh mệnh phó kiếm liền bị chủ kiếm khống chế trong tay, vậy làm sao phó kiếm có thể được chủ kiếm tôn trọng?

Ở Vân Tiêu Song Kiếm môn có thể tuỳ tiện trông thấy một đám nam nữ mặc kiếm bào, phía sau có một nam tử hoặc nữ tử sắc mặt lạnh băng đờ đẫn theo sau. Bất kể nam nữ phía trước cười vui trò chuyện với người khác thế nào thì người phía sau đều mặt không biểu cảm, giống như tất cả không liên quan gì tới bọn họ, chả khác gì mọt thanh kiếm không có tình cảm.

Nhưng những điều này cũng không phải tuyệt đối.

Ít nhất, Vân Tiêu Song Kiếm môn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số trường hợp đặc thù.

Trong lịch sử Vân Tiêu Song Kiếm môn từng có một nam đệ tử cấp bậc trưởng lão đối xử rất tốt với phó kiếm của mình, phó kiếm của ông là một nữ tử, thậm chí cuối cùng còn đem lòng yêu phó kiếm. Quan hệ của hai người ở Vân Tiêu Song Kiếm môn có người hâm mộ, nhưng phần lớn đều cảm thấy không hợp lẽ thường. Song đối mặt với những lời khó nghe đó, vị trưởng lão này vẫn dứt khoát không thèm quan tâm.

Vị trưởng lão Vân Tiêu Song Kiếm môn này cũng không sống được bao lâu, trong một lần tới bí cảnh đã chết vì phó kiếm của chính mình.

Đây là một điểm bất công của Vân Tiêu Song Kiếm môn, nếu chủ kiếm chết thì phó kiếm nhất định phải chết theo, nhưng nếu phó kiếm chết, chủ kiếm lại không sao cả, chẳng qua chỉ là thực lực đại giảm mà thôi. Nhưng vị trưởng lão này vì cứu phó kiếm đã dùng cả tính mạng mình, ông biết rõ nếu mình chết vị phó kiếm kia cũng không sống được, thế mà vẫn dứt khoát làm như vậy, không hề đổi ý.

Chuyện này làm cho rất nhiều người vô cùng khó hiểu, nếu thật sự muốn cứu phó kiếm thì bản thân mình chết đi có lợi gì? Đến cuối cùng vị phó kiếm kia còn không phải chết theo hay sao? Thậm chí có nhiều người mắng vị trưởng lão đó ngu ngốc, đường đường một thiên tài lại vì một phó kiếm mà chết. Bằng thiên phú của ông vốn dĩ có thể có được vị trí rất cao, tương lai cũng vô cùng rộng mở.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ chính là: vị phó kiếm kia không lập tức chết đi sau khi trưởng lão mất, ngược lại sống tiếp.

Tuy rằng sống không được bao lâu, chỉ ba năm mà thôi.

Nữ tử phó kiếm này cũng không giấu giếm gì, nói ra toàn bộ nguyên nhân mình sống và có thể sống bao lâu, nguyên nhân chính là vì công pháp tuyệt diệu mà trưởng lão nghiên cứu ra, đáng tiếc chưa hoàn toàn thành công thì ông đã chết.

Sau khi nói xong toàn bộ, nữ tử chỉ cầu xin chưởng môn Vân Tiêu Song Kiếm cho nàng sống thêm ba năm, nàng nhất định sẽ không gây ra bất kì phiền toái gì cho Vân Tiêu Song Kiếm môn.

Trưởng lão kia vốn là đệ tử mà chưởng môn xem trọng nhất, nghe nữ tử cầu xin rốt cuộc vẫn đáp ứng, nhưng lại giam cầm nàng trong Cấm Bế Nhai, bị nhốt cùng nàng còn có đứa con trai ba tuổi của nàng và trưởng lão.

Chuyện này trở thành một ví dụ để giáo huấn môn hạ đệ tử ở Vân Tiêu Song Kiếm môn, làm cho bọn họ hiểu rõ tuyệt đối không thể sinh tình với phó kiếm, người tu tiên nếu quá xem trọng tình cảm sẽ hại người hại mình, tuyệt đối không có lợi ích gì, cũng không thể đi đến cuối đường.

Chuyện này cũng trở thành một cảnh báo cho toàn bộ Tiên Nguyên, khiến nhóm đạo lữ trong Tiên Nguyên càng thêm ích kỷ vô tình, tự răn bản thân không thể nảy sinh tình cảm với đạo lữ song tu.

Bất kể chuyện này ảnh hưởng lớn cỡ nào, trưởng lão thiên tài kia vì sao lại tình nguyện chết vì phó kiếm? Điểm này bị vô số người suy đoán, nhưng nguyên nhân thật sự khắp thiên hạ chỉ có một người biết, đó chính là…

“Chu Thiện!”

Trên núi Hạc Đầu, trong một đình tạ cao nhất, một nữ tử mặc váy dài đỏ sậm ngự kiếm bay tới, tóc đen tung bay trong gió, khuôn mặt mềm mại, đôi mày nhướng cao, tư thế oai hùng hiên ngang. Phía sau nàng là một nam tử lạnh lùng, nam tử mặc áo bào đen, khuôn mặt tầm thường, giống một con rối không có tình cảm.

Trong đình tạ, Chu Thiện đang uống rượu, nghe được tiếng gọi liền giương đôi mắt lạnh thấu xương nhìn qua nữ tử.

Nữ tử áo đỏ bị dọa hết hồn, thiếu chút nữa ngã khỏi kiếm, cái miệng nhỏ bĩu bĩu, bực mình nói: “Huynh làm gì thế! Vô duyên vô cớ trừng người ta, ta chọc giận huynh sao?”

Ánh mắt Chu Thiện hơi dịu lại, nhưng vẻ mặt vẫn khó coi, trở về dáng vẻ vô lại thường ngày nhìn chén rượu trước mặt, không quan tâm nói: “Cô tới làm gì?”

Nữ tử mất hứng bĩu môi, nhìn thế nào cũng giống như viết mấy chữ ‘Mau tới an ủi ta’ trên mặt, đáng tiếc Chu Thiện không có tâm tình chơi đùa với vị đại tiểu thư này, nhíu mày nói: “Không có việc gì thì đi đi.”

Sắc mặt Thương Ngọc Lập càng khó coi hơn, nhưng vất vả lắm ả mới tìm được Chu Thiện, kêu ả cứ đi như vậy thì thật không sao cam lòng nổi.

“Hừ! Ai nói không có việc gì ! Gần đây huynh luôn không thấy bóng dáng, chắc lại trốn vào cái động kia chứ gì, bảo sao không biết Tiên Nguyên đã xảy ra đại sự!”

Ánh mắt Chu Thiện chợt lóe, bởi vì mấy ngày nay là ngày đặc biệt nên quả thật hắn không chú tâm tới biến hoá bên ngoài. Có thể khiến Thương Ngọc Lập coi là đại sự thì chuyện nhất định không nhỏ.

Thương Ngọc Lập chờ Chu Thiện hỏi, nhưng đợi mãi vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, sắc mặt càng khó coi, khẩu khí cũng bén nhọn: “Đại sự này còn có liên quan tới người huynh quen đấy! Biết Đường Niệm Niệm không?” Thấy hắn rốt cục nâng mí mắt lên, Thương Ngọc Lập chẳng những không vui mà ngược lại càng thêm khó chịu, lạnh lùng mỉa mai: “Chuyện giữa nàng ta và Ngưng Chân tỷ tỷ mọi người đều biết, dám can đảm đấu với Mộ Dung gia tộc, cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì! Bây giờ hay rồi, nghe nói thằng nhãi Tư Lăng Vô Tà kia bị người ta huỷ linh căn, diệt hồn phách, thương thế trí mạng như vậy căn bản không thể trị tận gốc được, cho dù vận khí nó tốt thì cũng thành phế vật, vận khí mà xui thì chính là một thằng ngu ngơ ngẩn!”

Hai chữ “ngơ ngẩn” cuối cùng, dường như Thương Ngọc Lập sợ Chu Thiện không nghe rõ, còn gằn giọng nhấn mạnh.

Con mắt Chu Thiện đột ngột co lại, tay cầm chén rượu cũng cứng đờ, thoáng chốc cái chén vỡ tan thành bột, rượu cũng vương vãi lên bàn, trong không khí tràn ngập mùi rượu.

Thương Ngọc Lập vừa đắc ý vừa khó chịu, lạnh lùng nhìn Chu Thiện, nói mỉa: “Huynh làm gì thế? Đường Niệm Niệm kia là gái có chồng, còn có con rồi! Đúng là vô liêm sỉ, đã có phu quân còn đi câu dẫn người khác, hừ! Người như vậy chịu khổ là xứng đáng, tốt nhất quăng đến Lô Đỉnh phái đi, làm lô đỉnh cho nghìn người cưỡi…”

“Câm mồm!” Chu Thiện sẵng giọng quát lớn, chặn đứt lời Thương Ngọc Lập nói.

Thương Ngọc Lập ngẩn ra, sau khi trông thấy sắc mặt ngoan lệ của Chu Thiện thì hơi kinh hãi, nhiều hơn là phẫn nộ.

Chu Thiện hỏi: “Ngươi có đi hay không?”

Thương Ngọc Lập không đáp.

Chu Thiện bĩu môi cười, “Ngươi không đi, ta đi.”

Nói xong, hắn đứng lên.

Thương Ngọc Lập phản ứng còn nhanh hơn hắn, xé giọng kêu lên: “Ta đi, ta đi, ta đi được chưa! Ngươi cứ tiếp tục ở đây tưởng nhớ đi! Dù sao vĩnh viễn ngươi cũng không chiếm được! Vĩnh viễn, vĩnh viễn!”

Liên tục hung hăng nói hai câu vĩnh viễn, Thương Ngọc Lập cầm phi kiếm phá không rời đi.

Chu Thiện im lặng xuất ra hai cái chén, nói với Thẩm Cửu đứng bên cạnh: “Cùng nhau ngồi xuống, uống với ta vài chén đi.”

Thẩm Cửu không cự tuyệt, nghiêm mặt ngồi đối diện hắn.

Chu Thiện tự rót cho mình và hắn một chén rượu, bưng chén lên cụng ly với Thẩm Cửu, ánh mắt nhìn về phương xa, chỗ đó là Cấm Bế Nhai, nơi hắn sinh sống một trăm năm sau khi tròn ba tuổi.

Hôm nay là sinh nhật hắn, cũng chính là ngày giỗ của cha mẹ.

Chu Thiện bật cười, ngửa đầu uống rượu. Sinh nhật năm ba tuổi, cha hắn chết, sinh nhật năm sáu tuổi, mẹ hắn chết. Hôm nay kể lại thật đúng là làm người ta buồn cười không thôi, tất cả trùng hợp tới mức khiến người ta vô lực.

Ngoại trừ Thẩm Cửu, không ai biết ngày hôm nay đặc biệt với hắn cỡ nào.

Chu Thiện một ly lại một ly rót rượu, Thẩm Cửu uống cùng hắn, không nói gì, cũng không hỏi gì. Tình huống như vậy vẫn xảy ra hàng năm kể từ khi hai người bắt đầu song tu, bắt đầu thực sự tiếp nhận nhau.

“Thẩm Cửu huynh biết không?” Chu Thiện hơi say, nỉ non cười nói: “Trên đời này mọi người đều nói Chu Thuân ngốc, thiên phú tốt như vậy, ngộ tính tốt như vậy, lại vì một phó kiếm mà chết, chết không đáng giá! Người trong thiên hạ đều nói phó kiếm kia vô tình, Chu Thuân chết vì nàng, nàng lại tham sống sợ chết, không biết tiêu dao khoái hoạt ở đâu!”

Thẩm Cửu không nói gì, tự mình rót rượu cho hắn. Hắn biết, Chu Thuân chính là cha Chu Thiện, vị trưởng lão trẻ tuổi kinh thải tuyệt diễm năm xưa.

“Nhưng là bọn họ không biết, bọn họ không biết gì cả!” Chu Thiện sắc mặt bình thản nhìn không ra tâm tình, hai mắt bi thương nồng đậm, “Bọn họ không biết, ta lại biết, bởi vì mẹ luôn nói bên tai ta, nói suốt ba năm. Ba năm sau khi mẹ mất đi mang theo dáng vẻ giải thoát, bà vẫn luôn muốn đi cùng Chu Thuân, chỉ bởi vì đứa con ba tuổi vô dụng kia cho nên bà không thể không lưu lại.”

“Thiện nhi à, cha con từng nói, chỉ cần cha còn sống sẽ không để mẹ chết, nếu mẹ chết, vậy nhất định là hắn đã không còn.” Chu Thiện nỉ non, những lời này giống như lặp lại lời của ai đó, cười nhẹ , “Chu Thuân hoàn thành hứa hẹn của mình rồi, chỉ cần ông sống, bà sẽ không sao, cho dù chết cũng nhất định phải chết trước bà.”

Gió mát thoảng qua, thổi đi mùi rượu nồng đậm trong đình, cũng thổi bay ý nghĩ u mê của người say rượu.

Chu Thiện trầm mặc, Thẩm Cửu cũng trầm mặc. Thẩm Cửu biết hắn nghĩ gì, bao năm qua, hai người tuy hai mà một, tất cả của Chu Thiện hắn đều biết.

Một lúc lâu sau!

Chu Thiện đột nhiên vung tay áo, toàn bộ rượu trên bàn đều bị hắn thu về. Sắc mặt hơi ngà ngà say cũng biến mất, thần thái không còn chút thất hồn lạc phách nào. Đôi mắt tinh nhuệ che đi tinh thần sa sút ban nãy, khoé miệng cong lên không nhìn ra ý cười, “Thẩm Cửu, xem ra lần này Đường Niệm Niệm sẽ có động tác.”

“Ừ.” Thẩm Cửu đánh giá sắc mặt hắn, biết hắn đã thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, cũng không nhắc lại nữa, tiếp tục cùng hắn bàn chính sự, “Thương thế của Tư Lăng Vô Tà đủ để nàng triển khai màn trả thù mãnh liệt với Mộ Dung gia tộc..”

“Ha ha.” Chu Thiện đột nhiên bật cười, lắc đầu nói: “Không phải là huynh tin lời nha đầu Thương Ngọc Lập kia nói Tư Lăng Vô Tà bị chặt đứt linh căn, thiếu hụt hồn phách chứ?”

Thẩm Cửu nhíu mi, “Nếu nàng đã nói thì như vậy nhất định là có căn cứ, tuyệt đối sẽ không bịa đặt lung tung.”

Chu Thiện lại lắc đầu, trong mắt lóe tinh quang, ha ha cười: “Đương nhiên không có khả năng là bịa đặt, nhưng nàng lại nói hai chữ ‘Nghe nói’, mấy loại tin vỉa hè, tin đồn này nọ luôn có tám chín phần khuếch đại. Thậm chí có khả năng: Tư Lăng Vô Tà quả thật bị thương, nhưng không tổn thượng đến mức đó, lời đồn càng có thể là có người cố ý khuếch đại truyền ra ngoài.”

Thẩm Cửu nghe xong, nghĩ lại một phen liền hiểu được ý Chu Thiện, “Ý huynh là lời đồn này trên thực tế là để mê hoặc Mộ Dung gia tộc?”

“Không chỉ Mộ Dung gia tộc, còn cả những người cảm thấy hứng thú với gia đình Đường Niệm Niệm.” Chu Thiện bình tĩnh nói, đột nhiên nở nụ cười vui sướng khi người ta gặp họa, “Chuyện ngày càng thú vị rồi, dám ra tay với Tư Lăng Vô Tà, Mộ Dung gia tộc thật đúng là chọc trúng vảy ngược của Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng a! Nếu chỉ ra tay với hai người bọn họ, lấy bản lĩnh của bọn họ muốn bị thương cũng không dễ, Đường Niệm Niệm cũng sẽ không quá khích như vậy, nhưng  Tư Lăng Vô Tà lại khác, đó là…”

“Con trai bọn họ nha.” Trong mắt Chu Thiện hơi hoảng hốt, mơ hồ nhớ ra năm ấy nữ tử ôn nhu từ ái kia ôm mình vào ngực, nói với mình trên thế gian này người quan trọng nhất của nàng chính là con và phu quân.

Thẩm Cửu nhìn bộ dáng hắn, trong mắt hiện lên vẻ thân thiết, cũng không hỏi rõ lý do hắn thất thần, chỉ nói: “Huynh cảm thấy Đường Niệm Niệm sẽ làm thế nào? Nếu Đường Niệm Niệm có động tác, như vậy chúng ta có cần…”

Chu Thiện lắc đầu, thần thái thoạt nhìn không có gì khác lạ, giống như người vừa thất thần hoảng hốt không phải hắn, cười nói: “Yên tâm, đừng nhìn Đường Niệm Niệm ngày thường có vẻ ngây thơ ngốc nghếch, nàng tuyệt đối không ngốc đâu!” Nói tới đây, Chu Thiện cực kì bất đắc dĩ, “Huynh đừng quên, ta cũng bị ăn thiệt mấy lần trong tay nàng rồi.”

“…” Đối với chuyện này Thẩm Cửu không có gì bình luận.

Chu Thiện gặp vẻ mặt này của hắn, ha ha cười: “Đường Niệm Niệm sẽ không tùy tiện lỗ mãng động thủ, đừng quên thứ nàng muốn đối phó là toàn bộ Mộ Dung gia tộc, chứ không phải cá nhân nào trong Mộ Dung gia tộc, cho nên nàng nhất định sẽ có kế hoạch, thời gian thực hiện kế hoạch này sẽ không dài nhưng nhất định cũng không ngắn. Chẳng qua, Mộ Dung gia mấy ngày nay sợ là không dễ chịu rồi.”

Chu Thiện nghĩ tới đám rối Đường Niệm Niệm đã luyện.

Thẩm Cửu há mồm, dường như còn muốn hỏi cái gì. Chu Thiện đã nói, “Chúng ta không cần sốt ruột, hiện tại quan trọng nhất là tăng thực lực. Lôi đài thi đấu lần này sắp đến rồi, huynh quên sao?”

“Không quên.” Thẩm Cửu gật đầu.

Chuyện đã nói xong, hai người lại trầm mặc, nhưng không hề có vẻ mất tự nhiên mà bình thản dị thường.

Chu Thiện nhìn phương xa, hơi hơi cong môi, vẻ mặt văn nhã nhu hòa, trong mắt lại sắc bén vô lường, nhẹ nhàng mấp máy môi, âm thanh như muỗi: “Vĩnh viễn không chiếm được thứ mình muốn ư? Vĩnh viễn?”

Khi Chu Thiện ở Vân Tiêu Song Kiếm môn biết được chuyện của Đường Niệm Niệm và Mộ Dung gia tộc thì các môn phái gia tộc khác ở Thiên Mang cũng biết, tin tức vẫn đang truyền đi, ngay cả một số bí cảnh cũng không ngoại lệ.

Bắc Minh bí cảnh là một trong cửu đại cảnh kỳ. Cảnh kỳ không chỉ nói lên sự thần kỳ trong đó mà còn cả nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ đột ngột có kỳ bảo xuất thế. Hội tụ đủ yếu tố đó mới được xưng là cảnh kỳ. Toàn bộ Tiên Nguyên chỉ có chín đại cảnh kỳ, chín đại cảnh kỳ này nơi nào cũng được người trong Tiên Nguyên biết đến, ai nấy đều cực kì hâm mộ nhưng lại không thể không cố ý.

Bắc Minh bí cảnh là một hải vực, nước biển xanh quanh năm, tĩnh lặng như gương, song khi đứng trên mặt biển lại không soi được thân ảnh của mình, giống như dưới chân không phải nước biển mà là một tấm thuỷ tinh xanh thẳm, không chiếu ra bất kì vật gì.

Không ai biết Bắc Minh hải vực này bắt nguồn từ đâu, kết thúc ở đâu. Bí cảnh này giống như một thế giới độc lập, tuy có thể tiến vào bằng cửa tương liên đặc thù, nhưng Tiên Nguyên và hải vực Bắc Minh này trên thực tế căn bản không ở cùng một thế giới. Đương nhiên đây chỉ là cảm nhân và suy đoán của mọi người, không ai có thể chứng minh thật giả, nếu là thật thì hiển nhiên người có khả năng tạo ra nơi này không phải đám tu sĩ đang tu tiên còn chưa thành tiên như bọn họ có thể tiếp xúc.

Trong hải vực Bắc Minh có rất nhiều đảo nhỏ trôi nổi, đảo lớn đảo nhỏ, thoạt nhìn có vẻ hoang văng nhưng lại có bảo quang bắn ra tứ phía.

Nếu lúc này có tiên duệ, bọn họ sẽ phát hiện những hòn đảo lớn nhỏ không đồng nhất này không phải đang đứng im bất động, mà ngược lại trôi dạt xung quanh. Thậm chí có một vài đảo đột ngột chìm vào đáy biển, do đó biến mất không thấy. Nhưng có thể ngay sau đó hoặc một thời gian sau, đảo nhỏ lại nổi lên ở một địa phương khác.

Đây là một điểm đặc sắc của Bắc Minh bí cảnh, đồng thời cũng là chỗ nguy hiểm của nó.

Diễn gia, ai biết Bắc Minh bí cảnh nhất định sẽ biết gia tộc này. Chỉ cần nhắc tới Bắc Minh bí cảnh, thì cũng nhất định sẽ nhắc tới gia tộc này. Bắc Minh bí cảnh và Diễn gia có thể nói là một thể.

Diễn Thiên Đảo, đây là một hòn đảo có khả năng thượng thiên nhập biển, lúc này nó đang ở dưới đáy biển của Bắc Minh khôn cùng.

(*) thượng thiên nhập biển: ý nói hòn đảo có khả năng bay lên trời hoặc chìm vào trong nước biển.

(*) khôn cùng: vô biên

Diễn Thiên Đảo rất đẹp, đẹp như tiên cảnh, lầu các thuỷ tinh, linh quang thất thải, trong dòng nước dưới đáy biển có người và cá chơi đùa, từng đợt bọt nước bay lên, động và tĩnh kết hợp tạo nên cảnh đêm tuyệt mỹ trên đảo nhỏ.

Lúc này, trong một lầu các trên đảo.

Một nữ tử và nam tử ngồi đối diện nhau, một người sắc nghiêm túc, một người sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Phía sau nam tử còn có một người trung niên đang đứng, người trung niên thoáng cúi đầu cung kính không nói chuyện.

Nữ tử da trắng tinh xảo, hai hàng lông mày dài nhỏ như lá liễu, đôi mắt hơi xếch lộ ra vẻ sắc bén và quyến rũ, tóc búi cao nhìn rất ung dung thanh thoát, cài một cây trâm thuỷ tinh hơi rời rạc nhưng cũng cố định không lung lay. Dung mạo nữ tử nhìn không ra tuổi nhưng khí chất tao nhã, lộ ra vẻ thanh lịch mà chỉ trưởng giả mới có.

Lúc này nữ tử mang sắc mặt nghiêm túc làm cho sự quyến rũ trên người bà tán đi không ít, ánh mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đối diện khá ôn nhu thân thiết.

“Con quyết định?” Diễn Thường Mi không nhịn được mở miệng trước.

Nam tử ngồi đối diện bà trông khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ làm người ta không khỏi thán nhẹ một câu ‘tư lan ngọc thụ’. Mái tóc đen mềm mại sạch sẽ ngắn gọn, dùng thanh ngọc phát buộc ở sau đầu. giữa trán là một khối lam ngọc thạch, một nửa lam ngọc thạch như chôn sau vào máu thịt hắn, chỉ để lại một nữa lồi ra ngoài, bên trong lam ngọc thạch như có sóng nước lăn tăn làm người ta nhìn mà không khỏi hoa mắt thần mê, mất đi thần trí.

Nam tử đeo ngọc thạch trên trán chẳng những nhìn không hề kỳ quái mà thậm chí còn cảm thấy hắn và ngọc thạch vốn nên trời sinh một thể, khối lam ngọc này như thân thể nam tử, liếc mắt liền nhìn ra vẻ bất phàm của nó, phía dưới lam ngọc chính là hàng chân mày như viễn sơn, đôi mắt hẹp dài hơi giống nữ tử đối diện, nhưng so với nữ tử quyến rũ sắc bén thì hai mắt nam tử lại lộ ra khí độ ngạo nhân bức người.

“Ừm.” Nam tử gật đầu.

Diễn Thường Mi lại trầm mặc, khẽ cau mày khuyên nhủ: “Chuyện giữa Mộ Dung gia và Viên gia đã sớm không mới mẻ gì, từ chuyện lần này có thể thấy Mộ Dung gia nhất định muốn dồn gia đình Đường Niệm Niệm vào chỗ chết. Diễn gia chúng ta luôn giữ trung lập, không quản chuyện ngoài, huống chi Mộ Dung gia tộc là đệ nhất gia tộc đạo tu Tiên Nguyên, cho dù Diễn gia đấu cũng không thể chiếm lợi.”

Nhìn nam tử không nói gì, Diễn Thường Mi tiếp tục khuyên nhủ: “Cho dù con là thái tử Diễn gia, Diễn gia cũng sẽ không ra tay vì con. Chỉ bằng một mình con có thể giúp gì được? Hiện tại đúng là tu vi con tiến triển rất nhanh, nhưng nhanh là một chuyện, cảnh giới lại là chuyện khác, nếu vừa Tâm Động cao nhất liền ra ngoài hành tẩu, lại không có người Diễn gia bảo vệ, con…”

Lời nói ngừng lại, bà không phải cố ý đả kích hắn, dù sao mới chỉ ba năm đã sắp đột phá Kim Đan, tốc độ tu luyện như vậy đã có thể coi là đệ nhất Diễn gia rồi. Nhưng tốc độ nhanh, thiên phú tốt thì sao? Với tu vi bây giờ của hắn ở trong mắt mấy lão bất tử sống ngàn năm kia chẳng qua chỉ là con kiến, làm sao đấu với người ta được?”

Bà nói trắng ra như vậy cũng chỉ để xua đi ý niệm trong đầu nam tử mà thôi.

“Ta cũng không định giúp bọn họ.” Nam tử rốt cục mở miệng nói chuyện .

Diễn Thường Mi ngẩn ra, không định giúp, vậy vì sao đòi đi ra ngoài? “Vậy ý Cẩn Mặc là?”

Nam tử đối diện bà không phải ai khác, chính là Cung Cẩn Mặc từ đại lục Niệm Hồng tiến vào Tiên Nguyên năm đó.

Cung Cẩn Mặc lãnh đạm nói: “Bọn họ không cần ta giúp cũng có thể đối phó Mộ Dung gia.”

Diễn Thường Mi không khỏi đờ người, bật thốt lên nói: “Con đang nói ngốc gì đấy.”

Cung Cẩn Mặc không thèm để ý bà có tin hay không, “Nếu ta muốn hủy diệt Mộ Dung gia thì cũng chỉ cần thời gian thôi.”

Diễn Thường Mi bị lời nói bình thản của hắn làm cho giật mình, cũng tự hào vì sự cao ngạo tự tin của hắn. Đây là con trai bà, quả nhiên không làm bà thất vọng. Đối với chuyện này, Diễn Thường Mi nhướn mày cười nói: “Đương nhiên, chỉ cần cho Cẩn Mặc con thời gian, phi thăng thành tiên cũng là chuyện nhất định, đến lúc đó một cái Mộ Dung gia tộc căn bản không đủ gây sợ hãi.”

Cung Cẩn Mặc không đáp lại bà, chỉ nói: “Chuyện ta có thể làm, bọn họ cũng có thể, hơn nữa còn nhanh hơn, triệt để hơn.”

Diễn Thường Mi còn đang tự hào vì lời nói ban nãy của Cung Cẩn Mặc, đột nhiên nghe thế đương nhiên đoán ra bọn họ mà hắn nhắc tới là ai. Có thể được Cung Cẩn Mặc nhận xét như vậy, Diễn Thường Mi cũng không nhịn được tò mò, nhíu mi nói: “Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng kia thật sự lợi hại như con nói? Nếu vậy thì bọn họ cũng nhất định có thể thành tiên sao?”

Cung Cẩn Mặc: “Sẽ.”

Trước khi tiếp xúc với thế giới tu tiên, hắn không thể kết luận Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng rốt cuộc đạt tới thực lực nào. Chỉ khi tiếp cận vùng trời này hắn mới có thể càng thêm xác minh sự khủng bố của bọn họ. Hắn chưa từng hoài nghi việc hai người sẽ tu luyện đến Đại Thừa rồi phi thăng thành tiên. Bây giờ hắn sắp đột phá Kim Đan, nhưng từ lúc trước Đường Niệm Niệm đã đạt Kim Đan trung kỳ, tu vi Tư Lăng Cô Hồng càng thêm khó mà tưởng tượng.

Bây giờ có lẽ bọn họ còn chưa thể lay động Mộ Dung gia tộc, nhưng chỉ cần thực lực bọn họ vừa đủ thì chỉ bằng hai người là có thể trực tiếp huỷ Mộ Dung gia. Có điều, theo tính cách hai người họ, hẳn là sẽ không nhẫn nại tu luyện, đợi cho đến khi đủ tu vi mới trả thù.

“Trong vòng ba ngàn năm, nếu không có người ngoài ngăn cản, Mộ Dung gia chắc chắn bị diệt.” Cung Cẩn Mặc nói ra những lời này, thương hải tâm trên trán chợt dậy sóng mạnh mẽ.

Diễn Thường Mi nghe vậy thì chấn động, ánh mắt loé sáng nhìn Cung Cẩn Mặc.

Mộ Dung gia tộc, gia tộc đạo tu đệ nhất của Thiên Cơ Tiên Nguyên. Cho dù là Diễn gia cũng không dám nói mình có thể đối kháng bọn họ, nếu ở Bắc Minh bí cảnh, Diễn gia đương nhiên không sợ Mộ Dung gia tộc. Nhưng nếu ở địa vực bình thường ngoài Bắc Minh bí cảnh thì Diễn gia quả thật không phải đối thủ của Mộ Dung gia. Ở Tiên Nguyên, kẻ chân chính có khả năng một chọi một với Mộ Dung gia tộc chỉ có môn phái kiếm tu đệ nhất Thiên Mang – Bích Khung Kiếm Tông.

Nhưng phần lớn kiếm tu đều mắc bệnh kiếm si, căn bản không hứng thú với tranh đấu gia tộc môn phái. Mộ Dung gia tộc cũng biết thực lực của Bích Khung Kiếm Tông cho nên luôn giao hảo với bọn họ, Bích Khung Kiếm Tông đương nhiên sẽ vô duyên vô cớ đi tìm Mộ Dung gia tộc gây phiền toái.

Viên gia thân là gia tộc dược tu, bản thân có thể không đủ thực lực, nhưng khi Viên gia vẫn còn là gia tộc dược tu đệ nhất thì toàn bộ Tiên Nguyên bất kể là Bích Khung Kiếm Tông hay Mộ Dung gia tộc, thậm chí cả người của các gia tộc trong chín đại bí cảnh đều phải khách khí với bọn họ, chỉ vì xin dược, khi đó Viên gia quả thực phong cảnh vô lượng, đáng thương bây giờ lại đơn độc đến mức phải nén giận mà sống.

Nay, con trai bà nói với bà, trong vòng ba ngàn năm nếu không có người ngoài ngăn bản thì Mộ Dung gia chắc chắn bị diệt? Lời này nếu là người khác nói, bà nhất định sẽ không để ý, nhưng đây lại do Cung Cẩn Mặc nói ra, bà không thể không quan tâm, “Cẩn Mặc tin tưởng hai người kia thế sao?” Ánh mắt Diễn Thường Mi hơi phức tạp. Bà biết, Cung Cẩn Mặc có tâm tư khác thường với Đường Niệm Niệm.

Cung Cẩn Mặc nói: “Ta chỉ tin bản thân mình.”

Hắn chỉ tin tưởng bản thân, tin tưởng thực lực của chính mình, tin tưởng ánh mắt, trực giác của mình. Huống chi lời hắn nói trên thực tế vẫn chưa nói hết, nếu Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng thật sự thất bại thì ba ngàn năm cũng là cho bản thân mình thời gian, ba ngàn năm hắn nhất định đứng ở đỉnh núi, sau đó xử lý Mộ Dung gia tộc. Nhưng hắn tin tưởng, cơ hội để mình ra tay rất thấp. Bằng thủ đoạn của Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng, chỉ sợ ngàn năm là đủ rồi.

Ở trong mắt Cung Cẩn Mặc, Tư Lăng Cô Hồng là đối thủ của hắn, cũng là người hắn cần đuổi kịp. Trước khi không đạt tới tu vi ngang bằng Tư Lăng Cô Hồng, hắn sẽ không phủ nhận việc mình không bằng Tư Lăng Cô Hồng.

Ánh mắt Diễn Thường Mi càng thêm phức tạp, bà phát hiện bọn họ tuy là mẹ con, bản thân mình cũng cố gắng trau dồi tình cảm với hắn, chỉ hi vọng có thể thân thiết hơn chút ít. Nhưng từng đó thời gian, số lần Cung Cẩn Mặc nói chuyện với bà không nhiều, lời nói cũng lạnh nhạt hờ hững, bà không hiểu hắn, theo tu vi Cung Cẩn Mặc tăng trưởng, càng ngày càng không hiểu được.

Thậm chí, bởi vì tu vi bà luôn không đuổi kịp Cung Cẩn Mặc nên khi đối diện hắn luôn có chút không được tự nhiên.

“Được rồi.” Diễn Thường Mi thu liễm ý niệm trong lòng, xua tay: “Đã không phải giúp đám người Đường Niệm Niệm, vậy thì tại sao con vẫn muốn ra khỏi Bắc Minh? Nếu con không muốn nói lý do, mẹ cũng không ép con.” Kỳ thật nếu Cung Cẩn Mặc thật sự không muốn nói, cho dù bà ép hỏi cũng hỏi không ra.

“Nhưng bất kể con có lý do gì, gần đây thời buổi rối loạn, muốn ra khỏi Bắc Minh là chuyện không thể, trừ phi con đột phá Kim Đan, lúc đó có thể tới thương lượng cùng gia chủ.” Diễn Thường Mi càng nói, khẩu khí càng mềm mại, trấn an hắn: “Đây cũng là vì tốt cho con, huống chi con đột phá Kim Đan cũng chỉ còn một bước cuối cùng, đến lúc đó con muốn đi đâu cũng được. Hơn nữa, năm mươi năm sau chính là lôi đài thi đấu của thế hệ mới trong Tiên Nguyên, đến lúc đó con không muốn ra ngoài chúng ta còn phải cầu con ra đấy, ha ha.”

Cung Cẩn Mặc không nói gì, chỉ liếc Diễn Thường Mi một cái, đứng dậy rời đi.

Trường bào màu xanh, tay áo rộng, làm nổi bật lên sự thanh ngạo tao nhã của hắn.

“Aiz.” Diễn Thường Mi há miệng muốn nói thêm gì đó, cuối cùng thở dài một hơi. Truyền âm cho người trung niên rời đi cùng Cung Cẩn Mặc, “Diệp Kỳ, cố gắng khuyên nhủ Cẩn Mặc, bây giờ tu luyện quan trọng hơn, không cần để quá nhiều tâm tư vào chuyện vô nghĩa.”

Bước chân Diệp Kỳ hơi ngừng lại, không đáp.

Ra khỏi lầu các, lại đi ra đình viện, nước biển xung quanh không hề dính lên người Cung Cẩn Mặc.

Cung Cẩn Mặc đột nhiên hỏi: “Bà ta nói gì với ngươi?”

Diệp Kỳ không chút chần chờ thuật lại lời Diễn Thường Mi vừa nói.

“Tính làm thế nào?” Cung Cẩn Mặc hỏi.

Diệp Kỳ sắc mặt không đổi, cung kính vững vàng nói: “Ta là người của thái tử, chỉ nghe lệnh thái tử.”

Từ khi Cung Cẩn Mặc đi vào Diễn gia, được Thương hải tâm truyền thừa, các đệ tử Diễn gia đều gọi hắn là thái tử.

Cung Cẩn Mặc gật đầu, từ đầu tới cuối bước chân chưa hề ngừng lại.

Thời gian một tháng yên lặng trôi qua, hôm nay sự bình tĩnh ở vực Thiên Sơn ngọn Đông Tuỷ bị một chuyện phá vỡ —– Bé Ngoan tỉnh rồi.

Trong Thiên Khải Các, vực Thiên Sơn.

Một tháng nay, được Đường Niệm Niệm tự mình chăm sóc trị liệu, thân thể Bé Ngoan khôi phục rất tốt, bất kể là xương cốt bị vỡ vụn hay kinh mạch đứt đoạn, tinh phách hao tổn toàn bộ đều khôi phục như lúc đầu, thậm chí sau khi tu dưỡng, thân thể và kinh mạch của Bé Ngoan được Đường Niệm Niệm cẩn thận tẩm bổ, so với lúc trước còn chắc chắn cứng cỏi hơn.

Tu vi Tâm Động trung kỳ của Bé Ngoan trước kia nay đã tăng lên Kim Đan sơ kỳ, thời điểm hình thành Kim Đan còn dẫn tới thiên địa dị động, may mắn Tư Lăng Cô Hồng ra tay đúng lúc che giấu được dị động này, mới không bị Viên gia và người bên ngoài chú ý.

Nhưng thời điểm Bé Ngoan ngưng kết kim đan đều đang hôn mê, làm cho Đường Niệm Niệm nhìn mà không khỏi lo lắng. May mắn quá trình rất thuận lợi, Bé Ngoan cũng không bị thương tổn gì, chỉ đáng tiếc là cho dù kim đan ngưng kết rất rốt nhưng Bé Ngoan vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nửa tháng trước, Đỗ Tử Nhược luôn ở Viên gia để mấy người Viên Cần Nhiên kiểm tra cho mình, song kết quả lại khiến người ta vừa thất vọng vừa cảm thấy đương nhiên. Mấy người Viên Cần Nhiên cũng không biết độc trên người hắn rốt cuộc là độc gì, cho dù sử dụng Thanh Hối đan cũng chỉ có thể áp chế vài ngày thôi, không có tác dụng giải độc. Thậm chí càng ăn nhiều đan dược giải độc thì độc trong cơ thể còn có xu hướng từ từ miễn dịch, sau đó tác dụng của đan dược đối với hắn càng ngày càng nhỏ.

Nửa tháng sau, Đỗ Tử Nhược liền tới lý vực Thiên Sơn, chờ Đường Niệm Niệm đưa giải dược, tính thời gian cũng đã nửa tháng, tuy rằng vì vậy mà hắn phải trả giá một nhân tình.

Hôm nay vừa vặn chính là một tháng sau giao dịch của hai người, khi Đỗ Tử Nhược đến tìm Đường Niệm Niệm đòi giải dược, Bé Ngoan cũng vừa lúc tỉnh lại.

Bé Ngoan vừa tỉnh, Đường Niệm Niệm liền có cảm giác, cho nên khi Đỗ Tử Nhược vừa trông thấy nàng, đang định mở miệng hỏi giải dược thì bóng dáng Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng liền biến mất. Điều này làm cho hắn không nhịn được đoán rằng: không phải là không chế được giải dược nên trốn tránh mình chứ?

Ý niệm này vừa toát ra liền bị hắn loại bỏ. Cho dù thật sự không chế được giải dược thì Đường Niệm Niệm cũng tuyệt đối không tránh né.

Trong sương phòng, mùi thơm ngát thoang thoảng, màn giường màu nguyệt sắc được móc sang hai bên, lộ ra Bé Ngoan đang ngồi trên chăn gấm.

Lúc này thần thái Bé Ngoan hơi quái dị, ngơ ngác ngồi trên chăn, hai mắt mờ mịt mở to, trong ánh mắt gần như mất đi tiêu cự, lộ ra chút giãy giụa. Giống như nghĩ tới chuyện gì, hoặc như không biết nên làm gì.

Bé Ngoan lúc này yếu ớt giống như đứa bé sáu tuổi bình thường, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không rõ, như là sau khi bị thương tổn xong mới biết thế gian hiểm ác, mờ mịt u mê.

Đường Niệm Niệm lập tức xuống khỏi lòng Tư Lăng Cô Hồng, đưa tay ôm Bé Ngoan vào ngực, một tay vỗ nhẹ lưng bé, giống Tư Lăng Cô Hồng ngày thường trấn an mình, giọng cực kì mềm nhẹ: “Không có việc gì , Bé Ngoan không sợ, người xấu mẹ đều giữ lại rồi, Bé Ngoan muốn xử lý sao cũng được.” Ngữ khí như vậy có một loại ma lực đặc thù, làm người ta trấn tĩnh lại.

Hai mắt Bé Ngoan từ từ khôi phục thần thái, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Đường Niệm Niệm, hai gò má chôn trong ngực nàng, hai tay nhỏ cũng ôm lấy nàng, cúi đầu “ô” một tiếng.

Lần này, Bé Ngoan xác thực bị dọa. Lần đầu tiên bé cảm nhận được tử vong cách mình gần như vậy, tận mắt nhìn thiên lôi và hoả diễm hung mãnh đánh về phía mình, bản thân lại vô năng vô lực. Nếu không phải nơi đó có trận pháp cha mẹ bố trí, cộng thêm con rối mẹ để lại, trên người còn mang theo pháp bảo thì chỉ sợ khi chế phù đáng sợ kia xuất hiện bé đã chết rồi.

Nhưng cho dù có mấy thứ này, dưới thế công tuyệt sát của kẻ địch, bé chỉ có thể trơ mắt nhìn từng tầng phòng ngữ vỡ nát, dùng hết toàn lực ngăn cản, cuối cùng xương cốt vỡ vụn gân mạch đứt đoạn, đau đớn tra tấn bé co quắp toàn thân, lại cố gắng không kêu ra tiếng, trơ mắt nhìn vật thể quỷ mị màu đỏ kia lao về phía mình, thời điểm đó Bé Ngoan quên cả đau đớn trên người, tâm trí chỉ nghĩ đến Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng.

Mẫu thân…

Phụ thân…

Đau quá.

Bé Ngoan đau quá…

Con không muốn chết…

Con còn muốn mẫu thân ôm, muốn phụ thân giao bài tập, muốn mẫu thân khích lệ, muốn ăn điểm tâm phụ thân làm…

Còn rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện muốn cùng làm với mẫu thân phụ thân…

“A ——!”

Khi thứ quỷ mị kia lao vào cơ thể ăn mòn hồn phách, Bé Ngoan rống to một tiếng, đến phút cuối cũng không từ bỏ, gắng gượng đấu tranh không cho thứ quỷ mị kia tàn phá hồn phách mình.

Thời điểm thân ảnh Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng xuất hiện, thậm chí Bé Ngoan còn tưởng là ảo giác, thẳng tới khi Đường Niệm Niệm ôm bé vào ngực, bé mới cảm thụ được đây là thật, bé há miệng muốn nói gì đó với nàng, nhưng còn chưa kịp nói đã mệt mỏi hôn mê.

Một khắc ấy, bé an tâm rồi, bé biết có cha mẹ ở đó, mình nhất định sẽ không sao, chờ khi bé tỉnh lại liền có thể gặp lại bọn họ, chứ không phải quỷ hồn ở địa ngục.

Tư Lăng Cô Hồng đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con ôm nhau, ánh mắt dừng trên người hai người, tuy không nói gì nhưng sự ôn nhu và bao dung trong mắt còn hơn cả ngôn ngữ, giống như toàn bộ trời đất thiên hạ, hắn chỉ để ý một mình hai mẹ con.

Một lúc sau, Bé Ngoan từ trong ngực Đường Niệm Niệm ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận đã khôi phục thần thái khi xưa, quay đầu nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng, cực kì vang dội nói: “Phụ thân, con muốn ăn sủi cảo tinh cách thuỷ, bách thuý viên như ý (thịt chim viên), sườn xào chua ngọt, da vịt chiên giòn ngũ vị hương, đậu hũ bạch kim, canh tuyết liên…”

Một đống món ăn vừa nghe đã cảm thấy tinh xảo mỹ vị từ miệng Bé Ngoan toát ra.

Cũng không biết có phải nói mệt hay không, Bé Ngoan liếm liếm môi, “Ừ… Trước tiên tạm thế đã.” Nhìn Tư Lăng Cô Hồng không nhúc nhích, bé quay đầu mong ngóng nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, đáng thương hề hề kêu: “Mẫu thân, phụ thân không thương con…”

Đường Niệm Niệm lấy ra một ít hoa quả cho bé, “Nhuận nhuận họng.”

Bé Ngoan híp mắt, vẻ mặt hạnh phúc nhận quả Đường Niệm Niệm đưa, hung hăng cắn xuống một ngụm.

“Phải ăn hết.” Giọng nam du dương truyền đến, làm cho Bé Ngoan đang ăn trái cây giật mình, suýt nữa nghẹn. Bé quay đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng, chỉ thấy lúc này hắn đã biến mất.

“A…” Bé Ngoan ngây người, ngơ ngác hỏi Đường Niệm Niệm: “Mẫu thân, phụ thân thật sự đi làm cho con ăn sao?”

Đường Niệm Niệm bình tĩnh gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười, sờ sờ đầu bé, lặp lại lời Tư Lăng Cô Hồng vừa nói, “Phải ăn hết.”

“À… A, Á? Ăn hết?” Bé Ngoan còn đang kinh ngạc lập tức phản ứng lại, sầu mi khổ kiểm, “Vừa rồi rốt cuộc con đã gọi bao nhiêu đồ ăn a?”

Vốn chỉ thuận miệng lầm bầm lầu bầu, ai ngờ Đường Niệm Niệm lại trả lời , “Ba mươi hai món.”

Bé Ngoan: “…”

Tuy rằng tu tiên giả không biết đói, huống chi Tư Lăng Cô Hồng làm đồ ăn cũng không chỉ dùng nguyên liệu bình thường, nhưng ăn hết 32 món sao? Chuyện này hơi có vấn đề đấy!

Có điều, trên mặt Bé Ngoan rõ ràng rất vui vẻ.

Đường Niệm Niệm lúc này đưa một tay ôm bé lên, đi ra ngoài.

“A! Mẫu thân, con tự đi được!” Bé Ngoan cực kì để ý thể diện của mình, tuy bé rất thích được mẹ ôm, nhưng đừng tưởng bé không nhìn ra, chị em Diệp thị và Thù Lam đều đang đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có một nam nhân xa lạ bé không biết.

Đường Niệm Niệm nhìn bé, thấy sắc mặt Bé Ngoan rất kiên quyết liền đáp ứng thả bé xuống, lại vươn một bàn tay cho bé.

Ánh mắt Bé Ngoan lóng lánh, cong cong như trăng khuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười vươn tay cầm tay Đường Niệm Niệm.

Hai người nắm tay nhau cùng đi ra ngoài, quả thật chị em Diệp thị, Thù Lam và Đỗ Tử Nhược đang ở đó. Khi thấy Bé Ngoan, ba nữ tử lập tức nở nụ cười.

Đỗ Tử Nhược không quá để ý nhìn Bé Ngoan một cái, sau khi nhìn rõ cặp đồng tử yêu dị kia, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc. Dị đồng trời sinh, quả nhiên giống như lời đồn đại, nhưng đôi mắt này nhìn sao cũng không giống như dị đồng bình thường, hẳn là đứa bé này có thể chất đặc thù gì chăng? Tỷ như cái vị Thanh Liên Đạo Thể của Mộ Dung gia tộc kia, nghe nói sau lưng nàng ta có một cái bớt thanh liên (hoa sen xanh).

“Ngao ô ~” Một tiếng kêu nhỏ mềm mại, Lục Lục nhảy từ đầu Hồng Lê vào lòng Bé Ngoan, đôi mắt to xanh biếc rưng rưng nhìn bé, “Ngao ngao ngao ô ô ~ “

Bé Ngoan một tay nhấc nó lên vai mình, nghiêng đầu nói: “Ta mới không vô dụng thế đâu, chút đau đớn này tính gì.”

“Ngao ô ngao ô ~ “

“Ngươi coi bổn thiếu gia là nhóc con ngươi chắc?”

“Ngao ô!”

“Ừ, Lục Lục cũng rất lợi hại.”

Bé Ngoan theo Đường Niệm Niệm ung dung bước đi, vừa đi vừa trò chuyện với Lục Lục.

Tuy đám người chị em Diệp thị không hiểu rốt cuộc Lục Lục đang nói gì, nhưng từ câu trả lời của Bé Ngoan vẫn mơ hồ đoán được. Hai chị em và Thù Lam nhớ tới cảnh tượng khi trông thấy Bé Ngoan ở Kinh Hồng Các, lúc ấy sắc mặt bé tái nhợt, hơi thở suy yếu, quần áo rách bươm cả người đầy máu, bây giờ ngẫm lại vẫn thấy đau lòng.

Đỗ Tử Nhược không nhanh không chậm đi theo, không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn mở miệng, “Giải dược.”

Đường Niệm Niệm nghe vậy, nghi hoặc liếc hắn một cái.

Đỗ Tử Nhược thấy thế, chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh, hơi do dự hỏi: “Cô quên?” Bắt gặp vẻ mặt Đường Niệm Niệm hình như đã quên thật rồi, hắn cũng vô lực trách cứ, chỉ đành nghiêm mặt nhắc nhỏ: “Gốc linh dược kia là cô mua ở chỗ ta, còn đáp ứng điều kiện.”

Thứ quý hiếm như Vạn Hư Đăng Yêu Đằng, Đường Niệm Niệm dĩ nhiên nhớ rõ, cho nên Đỗ Tử Nhược vừa nhắc nàng liền nhớ ra. Xem bộ dáng Đỗ Tử Nhược và câu hỏi của hắn chỉ biết mấy người Viên Cần Nhiên kia không có biện pháp giải quyết độc trên người hắn rồi. Gần đây Đường Niệm Niệm vẫn luôn bận rộn, thời gian qua bao lâu cũng không chú ý.

Đã một tháng rồi ư?

Đường Niệm Niệm đưa ý thức xâm nhập nội giới, quả nhiên nhìn thấy Vạn Hư Đăng Yêu Đằng sinh trưởng bên trong, đoá hoa kia cũng đã nở. Nhưng vì sao trên đoá hoa lại xuất hiện một lỗ hổng?

Đường Niệm Niệm rời khỏi nội giới, liếc mắt nhìn Lục Lục trên vai Bé Ngoan.

Lục Lục chột dạ chớp chớp mắt, sau đó xoa xoa hai chân nhỏ, “Ngao, ngao ngao ô…”

【 Hu, cái kia thoạt nhìn rất ngon, Lục Lục không nhịn được, liền… Liền cắn một miếng nho nhỏ thôi! 】

Linh dược trong nội giới càng ngày càng nhiêu, khẩu vị của Lục Lục cũng bị nuôi đến ngày càng kiêu, thi thoảng sẽ ăn một ít linh dược, Đường Niệm Niệm cũng chưa từng ngăn cản. Nhưng không ngờ tới nó lại không nhịn nổi dụ hoặc cắn một miếng lên nụ hoa của Vạn Hư Đăng Yêu Đằng, chỉ một ngụm nho nhỏ này đủ khiến cho tác dụng của nó giảm mạnh.

“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Đỗ Tử Nhược hoài nghi nhìn Đường Niệm Niệm, lại liếc Lục Lục trên vai Bé Ngoan.

Lục Lục nghe được hắn cùng Đường Niệm Niệm làm giao dịch, cho nên biết hoa của Vạn Hư Đăng Yêu Đằng kia là cho hắn. Lúc này bị khổ chủ nhìn chằm chằm, Lục Lục chột dạ xoa chân nhỏ nhanh hơn, né ra phía sau cổ Bé Ngoan, chỉ để lộ một đôi mắt xanh thuần khiến nhìn Đỗ Tử Nhược.

Lục Lục thực ngoan, Lục Lục không phải cố ý, chỉ là nụ hoa rất nở rất thơm thôi!

Đỗ Tử Nhược đương nhiên không biết ánh mắt thuần khiết vô tội được Bé Ngoan huấn luyện kia rốt cuộc biểu đạt ý tứ gì, nhưng bị ánh mắt này nhìn làm cho hắn đột nhiên cảm thấy tội ác, đành nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn sang Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm bình tĩnh lắc đầu, “Không có việc gì, giải dược ngày mai cho ngươi.”

Nàng chỉ nói cho giải dược, chưa nói sẽ giải bao nhiêu độc.

Ừm.

Hoa của Vạn Hư Đăng Yêu Đằng thiếu một miếng nho nhỏ chế thành giải dược hẳn là có thể giải bảy phần độc, ít nhất khiến cho Đỗ Tử Nhược vô sự 300 – 500 năm.

“… Được.” Đỗ Tử Nhược tổng cảm thấy có chút không ổn khó nói thành lời, nhưng bất kể hắn đánh giá vẻ mặt Đường Niệm Niệm thế nào, nhìn đến luôn là vẻ mặt bình tĩnh đương nhiên của nàng, tựa như không có vấn đề gì thật.

Chẳng lẽ là hắn đa tâm?

Đỗ Tử Nhược không khỏi nghĩ, hình như mấy lần nói chuyện với Đường Niệm Niệm, lần nào cũng khiến hắn kinh ngạc.

Buổi trưa, Tư Lăng Cô Hồng đã mang đại tiệc gồm 32 món ăn xa hoa mà Bé Ngoan tự chọn để xuống trước mặt bé. Bé Ngoan trơ mắt nhìn một bàn món ăn đủ sắc hương vị, trong lòng vừa vui vừa hưng phấn, nhưng lại có chút chua, mắt hơi cay làm bé hô to mất mặt, bắt đầu vui vẻ ăn.

Một lúc sau, khi Bé Ngoan ngẩng đầu, phát hiện Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng đều không động đũa, hai gò má hơi nóng nói: “Mẫu thân, phụ thân hai người cũng ăn đi.”

Đường Niệm Niệm đưa tay gạt một hạt cơm dính bên miệng bé, Bé Ngoan trông thấy hạt cơm kia, sắc mặt lập tức đỏ như bị nấu chín.

Đường Niệm Niệm nói: “Ăn từ từ, dù sao cũng phải ăn hết.”

“…” Bé Ngoan trợn to mắt, chẳng lẽ cha mẹ không ăn là để làm cho mình thực sự tự ăn hết hả?

Vấn đề này Bé Ngoan tìm không ra đáp án, cũng không mở miệng hỏi. Khi bé nhìn ra sự chuyên chú nhu hoà trong mắt Đường Niệm Niệm liền giống như bị mê hoặc ngu đầu, lại chậm rãi ăn. Bên cạnh bé, Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng lẳng lặng nhìn bé, thỉnh thoảng bé chỉ vào đồ ăn ở xa liền tự mình gắp vào chén cho bé.

Cảnh tượng rất bình thường nhưng bình thản, ấm áp làm cho người ngoài không thể xen vào.

Cách đó không xa, chị em Diệp thị và Thù Lam nhìn nhau, đều không tiếng động cười cười rồi rời đi.

Mặt trời xuống núi, ánh trăng cũng dần dần nhô lên từ phía Đông.

Đợi Bé Ngoan ăn xong, bên cạnh cũng không có người ngoài, khi Đường Niệm Niệm ôm bé cũng không phản kháng, vẻ mặt thoả mãn sau khi cơm no rượu say nằm trong ngực nàng, thậm chí còn nhô đầu ra cười đắc ý với Tư Lăng Cô Hồng.

Đối với chuyện này, Tư Lăng Cô Hồng chỉ thản nhiên nhìn bé một cái, từ chối cho ý kiến.

Bé Ngoan đắc ý dào dạt, híp mắt lại cảm thán. Quả nhiên người bị thương sẽ có đãi ngộ tốt ~

Trở lại sương phòng, Đường Niệm Niệm tự mình đặt Bé Ngoan lên giường, sau đó nhìn bé, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Bé Ngoan có sợ không?”

Bé Ngoan đang tươi cười chợt ngẩn ra, sau đó mới tỉnh lại hiểu được Đường Niệm Niệm đang hỏi gì. Nụ cười trên mặt đạm xuống, gương mặt non nớt lúc này cực kì nghiêm túc, lộ ra sự trầm ổn kiên định, thật sự nói: “Mẫu thân, con không sợ đau, nhưng lại sợ chết.”

Đau!

Rất đau!

Nhưng đau bé không sợ, bé chỉ sợ chết.

Khi đối mặt cái chết, bé sợ cứ chết như thế sẽ không còn được gặp lại cha mẹ. Tuy rằng một khi hồn phi phách tán, bé cũng sẽ không tồn tại nữa, toàn bộ tình cảm đương nhiên sẽ tiêu vô.

Đường Niệm Niệm vuốt ve hai gò má mềm mại của bé, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật mẹ có thể cứu con trước khi con bị thương.”

Nàng có nội giới, nội giới khác với túi Càn Khôn bình thường chỉ có thể đựng vật chết, một số vật sống muốn bỏ vào phải có túi trữ vật đặc thù, tỷ như linh dược còn rễ sống muốn bỏ vào túi Càn Khôn thì nhất định phải dùng hộp linh ngọc đặc biệt rồi mới cho vào.

Nội giới lại không giống vậy, nó giống như một thế giới chân thân, mà nàng chính là chủ nhân thế giới đó, tất cả bên trong nàng đều có thể khống chế. Trên người Bé Ngoan có ấn ký nàng lưu lại, trận pháp bảo hộ bé cũng bị nàng dùng phương pháp đặc thù, hơn nữa Bé Ngoan và nàng huyết mạch tương liên, chỉ cần nàng muốn là có thể đưa Bé Ngoan vào nội giới của mình trong nháy mắt, như vậy Bé Ngoan sẽ không bị thương.

Bé Ngoan nghe Đường Niệm Niệm nói những lời này hiển nhiên lại giật mình rồi, ngơ ngác nhìn nàng.

Đường Niệm Niệm nói: “Mẹ biết Bé Ngoan rất đau.”

Huyết mạch truyền thừa, đau đớn trên người Bé Ngoan có thể truyền tới Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng, loại đau đớn này không chân thật như đau đớn trên người Bé Ngoan, chỉ là cảm ứng trên tinh thần mà thôi.

“Cha mẹ nói rõ, lần này muốn để Bé Ngoan tự mình quyết định.” Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhìn Bé Ngoan, “Bé Ngoan muốn làm một tuấn tài có khả năng độc lập xử trí mọi việc, hay muốn làm thiếu gia ăn chơi mọi chuyện đều do cha mẹ xử lý.”

Bé Ngoan bừng tỉnh chợt nghe Đường Niệm Niệm đưa ra hai lựa chọn, nhất thời bất đắc dĩ nhìn mẫu thân yêu quý của mình. Mẫu thân à, tuy Bé Ngoan biết người không có ý khác, cũng không phải đang ám chỉ Bé Ngoan nên chọn cái nào, nhưng đối lập giữa hai lựa chọn này không khỏi quá lớn đi.

Đường Niệm Niệm quả thật không có ý khác, chỉ đơn thuần cảm thấy, kết quả của hai lựa chọn nàng đưa ra cho Bé Ngoan chính là tuấn tài và thiếu gia ăn chơi mà trong sách nhắc đến.

Đường Niệm Niệm nói: “Nếu Bé Ngoan lựa chọn cái thứ nhất thì trừ phi có nguy hiểm trí mạng, bằng không cha mẹ sẽ không tuỳ tiện ra tay giúp con. Nếu con chọn cái thứ hai, vậy cha mẹ sẽ không tuỳ tiện thả con ở nhà một mình nữa, mọi chuyện cha mẹ sẽ chuẩn bị tốt cho con, bất kể chuyện gì cha mẹ cũng giúp con xử trí, con muốn gì cha mẹ cũng sẽ tìm tới cho con, sẽ không để con bị thương, để con gặp phải nguy hiểm gì nữa.”

Bé Ngoan: “…”

Mẫu thân, mẹ thật sự không phải đang cố ý dụ hoặc con chọn cái thứ hai chứ? Vì sao cái thứ hai lại nói ra nhiều lợi ích như vậy?

Rất hiển nhiên, Đường Niệm Niệm đang nói nghiêm túc, bất kể Bé Ngoan lựa chọn cái gì, nàng nói được nhất định sẽ làm được.

Tư Lăng Cô Hồng ở phía sau ôm nàng vào lòng, ánh mắt hơi bất đắc dĩ, sau đó nhìn về phía Bé Ngoan.

Đối diện với ánh mắt hai người, Bé Ngoan dần dần trầm tĩnh lại, cười mị mị nói: “Mẹ, con chọn cái đầu tiên!” Đồng tử yêu dị loé lên tia sáng, loại ánh mắt này không phải một đứa nhỏ sáu tuổi bình thường có thể có được, lúc này tuy bé chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi, nhưng ngoại trừ đối với Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng ra, tâm tính bé kỳ thật đã sớm trưởng thành rồi, “Con là con hai người, sao có thể làm thiếu gia ăn chơi, đến lúc đó cha mẹ sẽ vì con mà bị người ta coi thường đó.”

Đường Niệm Niệm: “Không cần để ý người khác.”

Nụ cười trên mặt Bé Ngoan càng thêm sáng lạn, hai mắt chân thành, “Nhưng con là nam nhân nha! Con muốn bảo vệ mẫu thân, nhưng mỗi lần đều bị cha mẹ bảo vệ, thật mất mặt! Nhất là lần này, cư nhiên để mẫu thân trông thấy bộ dạng mất mặt kia!”

Lần đánh lén đột ngột này làm cho Bé Ngoan cảm nhận được tu vi mình không đủ, bé biết đây không phải vấn đề của bé, tốc độ tu luyện của bé đã rất nhanh rồi, nhưng thời gian không phải của bé, bé không thể khống chế được. Có rất nhiều người trước khi bé sinh ra đã đạt Nguyên Anh, Hợp Thể, thậm chí là Đại Thừa kỳ, cho dù thiên phú bé nghịch thiên ra sao thì bây giờ bé cũng không đánh lại những người đó.

Ở ngày ma tỉnh, Bé Ngoan đã cảm giác được mình yếu ớt, chỉ đành dùng mặt nạ thiên huyễn để thay đổi vóc dáng, cố gắng không gây thêm phiền toái cho cha mẹ. Lần này ở Viên gia, vốn bé đang lĩnh ngộ hơi thở thiên đạo từ thiên phú mang tới thì bất thình lình bị đánh lén, nếu không nhờ trận pháp bảo hộ của Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng thì ngay kích đầu tiên bé đã chết rồi, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.

Chẳng những tu vi bé thấp, mà ngay cả phương diễn xử sự cũng không ổn, bởi vì biết Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm ở bên cạnh nên liền tu luyện không chút cố kỵ gì. Nhưng Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng là cha mẹ bé, cha mẹ cũng không thể từng giờ từng phút ở bên cạnh bé cả đời, như vậy về sau nếu không có hai người họ, nếu không có giáo huấn lần này, có lẽ bé vẫn không biết cẩn trọng, không biết bảo vệ bản thân.

“Mẫu thân, phụ thân, Bé Ngoan cũng có một việc muốn nói với hai người.” Gương mặt non nớt tinh xảo của Bé Ngoan hiện lên vẻ nghiêm túc của người trưởng thành, đáng yêu làm người ta thở dài, nhưng ánh mắt bé cũng trầm định như vậy, cho dù là người trưởng thành bình thường cũng chưa chắc đã có được ánh mắt như thế.

Đường Niệm Niệm nghi hoặc, “Chuyện gì?”

Bé Ngoan kể lại chuyện đột nhiên phát sinh khi mình hôn mê, “Lúc hôn mê con nghe được một giọng nói già nua, lão nhân đó nói với con rất nhiều, nhưng sau khi tỉnh lại con đều không nhớ gì cả. Chỉ nhớ lão nói lão là yêu tổ, từng dạy dỗ phụ thân khi phụ thân còn nhỏ, phụ thân đã sống ở chỗ lão mười năm. Lão cho con một lựa chọn…..muốn con lựa chọn xem có muốn đi tới nơi đó của lão hay không.”

Bé Ngoan nâng mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng.

Đường Niệm Niệm cũng nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng. Nàng nhớ rõ Tư Lăng Cô Hồng từng nói hắn ở trong sơn cốc ngây người mười năm, đọc hết toàn bộ sách trong đó, vậy người đưa hắn vào chính là yêu tổ trong miệng Bé Ngoan?

Tư Lăng Cô Hồng đạm nói: “Lão không dạy ta.”

Hắn ở trong sơn cốc tất cả đều là tự học, lão nhân kia chỉ không ngừng dụ hắn thống nhất thiên hạ thôi.

Những lời này làm cho vẻ mặt Bé Ngoan càng trầm xuống, tuy không dạy, nhưng những chuyện khác mà lão nhân nói cũng là thật đúng không.

Đường Niệm Niệm hơi hơi mím môi, “Lão có mục đích khác với Cô Hồng.”

Tư Lăng Cô Hồng mỉm cười: “Nhưng không có ác ý.” Chuyển mắt lại nhìn sang Bé Ngoan ngồi trên giường, hỏi: “Nghĩ xong chưa?”

Bé Ngoan bị đôi mắt đó nhìn chăm chú liền mím môi gật đầu, khuôn mặt không còn vẻ đắc ý ngây thơ khi tranh giành với Tư Lăng Cô Hồng thường ngày mà giống như một thiếu niên quyết định rời nhà đi tự lập, “Con muốn biết phụ thân đã từng trải qua dạng huấn luyện gì mới có thể đạt tới thực lực như vậy, con tin tưởng chuyện phụ thân có thể làm thì con cũng nhất định có thể làm được. Còn làm tốt hơn phụ thân!”

Câu cuối cùng kia, Bé Ngoan cao ngạo nhướn mày nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng.

Đúng là không thể sửa được bản tính thích tranh cãi với Tư Lăng Cô Hồng.

Tư Lăng Cô Hồng lại nở nụ cười, “Ừ.”

Chỉ một tiếng đáp lại bằng giọng mũi lại làm cho Bé Ngoan ngẩn ngơ, sau đó nhếch môi nở nụ cười. Theo một tiếng ừ này, bé cảm giác được sự khẳng định và tin tưởng của Tư Lăng Cô Hồng đối với bé.

Đường Niệm Niệm nhìn Tư Lăng Cô Hồng cười yếu ớt, lại nhìn Bé Ngoan cười sáng lạn, cảm thấy hình như hai người này không hỏi ý nàng đã quyết định xong rồi.

Đường Niệm Niệm không rõ tâm tư nam tử thế nào, nhưng nhìn hai cha con tươi cười nàng cảm thấy không có gì tốt hơn, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được.

——–

TNN: huhu edit chương này thật mệt não, chưa bao giờ ta edit chương nào nó lại oải và bí từ như edit cái chương này T___T

 

 

 

33 thoughts on “Trang Chủ Đừng Vội – Chương 161

  1. Lê Thanh

    Hình như mình là ng xé tem thì phải :))
    Chương này hơi chuyên về tả cảnh, cũng dài thật, rất cám ơn bạn đã edit tốt như vậy :-*

    Thích

  2. torihuynh99

    Vậy cuối cùng là ông yêu tổ đó có tốt không vậy. Hồng Hồng bảo ông đó dụ ảnh thôn tính thiên hạ gì đó vậy ông đó là tốt hay xấu vậy ._.
    À coi xong chương này thấy tội anh Thiện nhưng bên cạnh đó thì cũng ship anh Thiện với anh Cửu nha :))))) người gì đâu mà dễ thương dễ sợ :3 :3 Ô Ô Ô, quên Bé Ngoan mất, Bé Ngoan thật soái aaaaaaaa ❤ ❤ Chắc là sẽ đi theo ông yêu tổ kia rồi :))))) anh Hồng chắc hứng khởi lắm vì chuẩn bị có thế giới riêng của hai người rồi mà *hí hí*
    P/s: Đọc chương này đoạn đầu em phải đọc siêu kĩ để có thể hiểu được. Thấy tội Nhi quá, chương này có mấy từ cao siêu dễ sợ. Nhìn còn cả mấy quyển nữa thấy mệt giùm cho Nhi luôn. Em cũng muốn giúp mà lực bất tòng tâm TT.TT *khóc một dòng sông* Thôi, nên em quyết định sẽ ủng hộ Nhi từ phương xa với những cmt dài dằng dặc. Em sẽ lập kỉ lục những người cmt dài nhất trong nhà Nhi :)))))) Túm cái quần lại là thương Nhi và Nhi hãy cố lên. Hậu cung luôn luôn ở phía sau ủng hộ Nhi *bắn hàng ngàn trái truym từ nơi phương xa*

    Thích

    1. Lê Thanh

      Mình sì poi một tí cho bạn nhé, Bé đi tu luyện ở chỗ yêu tổ và có cái kết không ngờ, mạnh thì rất mạnh nhưng mà……lúc đọc mà thấy tội cho bé, lòng dạ a Hồng khó đoán thật, biết mà cứ im im ….. :)))
      Bạn Nhi thông cảm, tại mình có đọc sơ rồi, thấy cmt của bạn #torihuynh99 nên sì poi xíu nha :-*

      Đã thích bởi 1 người

      1. torihuynh99

        :((((( mình thấy hầu hết đọc truyện xuyên không nào cũng vậy. Nữ chính với nam chính mạnh ơi là mạnh. Vậy mà con của hai người lúc nào cũng phải chịu khổ :((((
        Mà thôi kệ, anh Hồng hồi xưa cũng khổ vậy mới trở thành người như bây giờ. Chắc ảnh cũng muốn con ảnh phải tự lập với cả trải qua khó khăn các thứ :)))))
        Nói chung Bé không chết thì mọi thứ vẫn rất là OKIE :))))
        Thanks bạn vì spoil cho mình nha :3 ❤

        Thích

          1. nguyenanhlinh494

            Ặc. Nghe các nàng nói mà mình nặng lòng. Khổ, Bé Ngoan bé thế mà khổ. Tưởng bé hồi nhỏ bị bắt nạt rồi thì lớn được không bị nữa. Ai ngờ lớn lại bị dập nhiều hơn. T_T
            Tác giả ác quá !?
            Nhưng mà mình là mình thích như thế nha. Hehe

            Thích

  3. vietanhvit

    Vất vả cho sếp rồi, công nhận chương này khó thật 🙂
    Cuối cùng Bé Ngoan cũng tỉnh lại, trưởng thành lên nhiều, lại còn muốn dời nhà tự học nữa :3
    Bạn nhỏ Lục Lục tham ăn dã man 😂 Chưa j đã gặm một miếng r, tội cho a ĐTN còn cảm giác như mình tội ác tày trời 😂😂😂
    Ak có mấy lỗi nhỏ về dấu thôi sếp ạ, tối về nếu chưa ai sửa thì e sửa dấu hộ sếp 💋

    Thích

  4. Linh Giang

    Be ngoan đã trở lại và sắp lợi hại hơn xưa,lựa chọn lần này của bé sẽ làm bé mạnh hơn trước rất nhiều. Mo dung gia toc sap nhan hau qua roi.

    Thích

  5. Thu Ha Nguyen

    doc ma thay da qua di.be ngoan tinh roi.mo dung gia lan nay chet chac.be ngoan muon di den cho yeu lao roi.be se gioi hon ca cha be day.thanks ngong chuong sau qua

    Thích

  6. Nhi Phạm

    Gia đình nhà này cường quá vậy trời. Giờ bé ngoan lại theo ông tổ nữa thì ai chịu nổi. ^.^
    Chương này dài khủng thật hèn chi chờ lâu vậy. Đọc quá đã.. Thanks bạn Nhi nhiều nhé.

    Thích

  7. Tiểu Bình

    chả khác gì “mọt” thanh kiếm không có tình cảm -> một
    Đương nhiên đây chỉ là “cảm nhân” và suy đoán của mọi người -> cảm nhận
    thoạt nhìn có vẻ hoang “văng” nhưng lại có bảo quang bắn ra tứ phía -> vắng
    “một người sắc nghiêm túc”, một người sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng -> một người sắc mặt nghiêm túc
    chỉ để lại “một nữa” lồi ra ngoài -> một nửa
    Tội Bé Ngoan quá. Mới nhỏ tuổi đã phải trải qua nỗi sợ hãi như vậy. May mà Bé cũng đủ yêu nghiệt nên vượt qua được tâm ma. Nghe Niệm Niệm nói lựa chọn thứ hai buồn cười quá :)) Cô Hồng bày tỏ tình thương của cha đúng chất đàn ông hihi
    Tội bạn Nhi quá cơ. Bò lết mãi mới xong a *bóp vai* chắc thỉnh thoảng mới có chương dài thế thui nên cố lên hehe dài quá thù cắt nửa cho đỡ oải 😀

    Đã thích bởi 1 người

    1. Tiểu Ngọc Nhi Post author

      nu nu quyết tâm k cắt chương đâu :))) cắt chương nó liên luỵ tới cái mục lục chỉnh sửa khổ lắm T^T
      Các chương khác nó dài ngang ngửa chỉ có 1 số chương ngắn lẻ tẻ thôi, căn bản là cái chương này nó miêu tả giải thích nhiều quá làm phát mệt >.<

      Đã thích bởi 1 người

  8. Nga Ngố

    Hai a Chu Thẩm kia có JQ gì hông ta?????? 😈😈😈😈😈😈😈
    Nhà này là yêu nghiệt mà. Ngủ cũng kết anh được. Chịu thua luôn
    Lâu lắm r mới thấy a Mặc Mặc. Ầy. A ý vẫn còn nhớ Niệm Niệm chăng.

    Thích

  9. Loan Nguyễn Đỗ

    Vat va cho ban qua!
    may qua be ngoan đa tinh.
    chac chan rang sau nay be ngoan se tro nen rat manh, đa truog thanh hon roi.
    be ngoan hinh nhu la lan dau tien yeu cau phu than lam thuc an và duoc dong y thi phai.
    be ngoan muon doi xa gia dinh di tu hoc, vay la sap khong duoc gap be ngoan roi.

    Thích

  10. Bich Ngoc

    may mà bé ngoan đã tỉnh lại rồi.chỉ sợ bé bị sao thôi.mà hình như lại có một con mụ muốn chết nữa thì phải?sao cứ có nhiều gái muốn đối nghịch với NN thế nhỉ?sống yên ổn thì ko muốn.haizz…
    cảm ơn ad rất rất rất rất nhiều vì đã edit truyện.cố lên nha ad.tụi này luôn ủng hộ ad nè

    Thích

  11. Heongok la em

    lão tổ kia là người như thế nào nhỉ. quá thần bí. nhưng vui nhất là bé ngoan đã tỉnh lại và có sự lựa chọn riêng trên con đường tu luyện của riêng mình. lục lục thật đáng yêu nha. ta đỡ ko nổi à.

    Thích

  12. Tieu My

    Be ngoan that de thuong, dang yeu qua di. Moi tinh day ma doi an tan 32 mon an. Chuong này lam minh cam thay ca nha 3 nguoi that am ap. Co Hong noi it ma lam nhieu. That là ngot ngao 😀. Chac phai doi den dai hoi dau vo gi do. Anh CM co the gap DNN. Ko biet CH se Ghen nhu the nao day. Chuong này that là dai. Co lên ban. Dat gach cho chuong sau.

    Thích

  13. Trang Trang Hàn

    ngồi chờ mòn dép cuối cùng cũng có mong là đến lúc mem thi xong thì tỷ ed xong. Đặt gạch trước. Tỷ cố lên nha~~~~ =))))

    Thích

  14. Sư tử mẫu

    Bé Ngoan đã trở lại và sẽ lợi hại hơn xưa. Phải công nhận là cái chương nó dài kinh khủng. Quá phục nàng òi. Bây giờ là lúc Mộ Dung gia phải trả giá. Ha ha ha*phấn khích*

    Thích

  15. Thuỷ Đoàn

    A chak sap faj xa pe ngoan uj huhu, doan pe ngoan nho laj luc pj thuog toi the, get caj bon mdung voj caj con thuong j lap ay

    Thích

  16. Tuyết Nương

    Mộ Dung sao? Mộ này sẽ là cái ‘mộ’ thật lớn chôn vùi k biết bao nhiêu thế hệ của cái gia tộc này chỉ vì hành động ngu ngốc của một mụ già biến thái, mấy trăm tuổi rồi mà còn dám mơ ước Hồng ca.
    tiên nguyên rộng lớn nhưng vẫn có ng hiểu đc NN và CH,huống chi còn có bàn tay vàng của mẹ đẻ tác giả thì có lẽ k cần đến nghìn năm cái MD gia dở hơi kia sẽ tan thành mây khói.
    BN thật đáng yêu, k biết sau khi bé xuất cốc nằng lực sẽ mạnh hơn CH lúc mới xuất cốc bao nhiêu, cho dù bé có thiên phú nhưng CH cũng có phải bình thường đâu, chờ mong mau mau đến ngày đó để đc xem tài năng của bé, cũng là xem năng lực của bé có vượt qua đc cha mình hay không, hay lại ủy khuất, phụng phịu…

    Thích

  17. Thành Kaka

    Hihi chương dài đọc thật thích.
    Mỗi tội đọc đoạn nói về Chu Thiện và lúc Bé Ngoan tỉnh lại là buồn quá à *khóc luôn, mít ướt*😂😂😂
    Cung cẩn mặc lại x.hiện r, k biết còn giành NN với Ch nữa k. 😱😱
    Bé Ngoan vừa bị thương xong được CH chiều ghê 😚😚😚
    Sao ta cứ cảm thấy cái đoạn: ” Câu cuối cùng kia, Bé Ngoan cao ngạo nhướn mày nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng.
    Đúng là không thể sửa được bản tính thích tranh cãi với Tư Lăng Cô Hồng.
    Tư Lăng Cô Hồng lại nở nụ cười, “Ừ.””
    Là Cô Hồng đang vui vì bé sắp đi k còn quấy rầy 2 ng nữa chứ k phải là cười khích lệ bé đâu nhỉ 😂😂😂
    Hazi a chàng Đỗ Tử Nhược có giác quan thứ 6 thật nhạy cảm 😁😁
    Cảm ơn chủ nhà nhiều 😘😘😘😘😘

    Thích

  18. Lệ Quyên

    Tả cảnh trong chuong nay tuong tuong hai nao qua , be ngoan tinh lai da doi
    Co hong lam den 32 mon an lan vay ma cung an het, lua chon lan nay cua be ngoan se giup be ngoan manh hon va loi hai hon xua. =)))
    Thank nang, nang oi co gang len

    Thích

  19. Jeon Hoàng Minh Đức

    đọc xong chuong nay that thoa man. tuy không phai viec to lon gi nhung bé Ngoan da tinh va thuc luc cua bé cung tang len. nhung bé Ngoan nha ta lai hieu ro hon minh can gi va muon gi cung nhu phai lam gi. quyet dinh nay thi ta cung ủng hộ huống chi gi Hong ca va Niem Niem.
    hoa đào si cua Niem Niem se mọc ngàn nam van nam mat thui. chac den ngay hoa tàn thì khó lắm nhỉ….sau nay khong biet chu hay gio da co 2 cây rồi

    Thích

  20. ShaDowP

    woa… chương này toàn tả với tả… tiên nguyên muôn màu muôn vẻ nhưng lòng người ở đây chỉ có 1 kiểu thôi, ích kỷ, tham lam, có mẹ của Cẩn Mặc nhưng bả cũng lợi dụng người ta thôi hà, vợ chồng tình cảm ấm áp thì bị nói là tham sống sợ chết ngu ngốc này nọ, đúng là k có mắt mà, như vậy sao mà thành tiên được, rồi xuất hiện bà già họ Thương tên Nhớ nữa kìa, cùng một bè với bà già Ngâm Chân, đáng ghét quá đi, trông chờ tới lúc nhà MD diệt tộc.
    thanks nàng nhiều nha

    Thích

  21. Nguyễn Lê Ngọc Bích

    Bé Ngoan thật là tham ăn nha , mới ngủ dậy đã hành hạ anh Hồng cày r :))) K biết lão tổ có liên quan gì tới chuyện Niệm Niệm xuyên không hk ta? Chờ chương mới ❤

    Thích

  22. td

    bé ngoan đi rồi. hồng hồng và niệm niệm lại có không gia riêng. chỉ khổ cho bé ngoan. đi tu luyện cực khổ. trong khi ông cha ở nhà lại hưởng lạc.
    chương này công nhận dài thật. ta đọc mà còn thấy sốt ruột. mãi vẫn chưa hết. nàng edit chắc còn cực hơn ta. nhi vất vả nhiều rồi.

    Thích

  23. icequeen25

    Bé ngoan quyết chí ra đi độc lập tu luyện nha, k biết lần này bé đi bao lâu sẽ trở lại đây! nhưng ta chắc chắn bé ngoan khi trở lại sẽ cực kỳ mạnh, nhưng k mạnh bằng Hồng ca đâu :)))))) bé đi cũng tốt, Niệm tỷ sẽ tập trung báo thù nhanh hơn cũng như rèn luyện mạnh hơn thui, chờ đợi tiếp tục ngược Mộ Dung gia!!!!!!

    Thích

  24. Bành Thị Nổ

    Chương này làm cho người ú trym mà , mặc dù biết bé ngoan ko có chuyện j nhung vẫn hồi hộp lo lắng a. Vo tinh đọc mấy cái cmt bên dưới nói bé ngoan chịu khổ làm sợ muốn chết

    Thích

Còm men phản hồi cho editor nào các tình yêu ~~!!!