Trang Chủ Đừng Vội – Chương 71.1


Chương 71: Không ăn cơm, ăn Cô Hồng

Edit: Lilly Jung
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Niệm Niệm, muốn nói cái gì?” Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng nói bên tai nàng, bàn tay vốn đặt trước mặt giờ dừng bên môi nàng, trong tay cầm một miếng bánh hoa quả.
Đường Niệm Niệm lập tức nheo mắt lại, hé miệng cắn, nhàn nhạt nói: “Bọn họ ở lại, bọn họ đi.”
Hai từ ‘bọn họ’ hiển nhiên là chỉ hai đội Hạ Li Sa và Đường Thu Sinh.
Vốn Đường Niệm Niệm không có hứng thú cứu hai người Hạ Li Sa, nhưng Tào Kim Liêu can thiệp như vậy khiến nàng càng không muốn lão được như ý.

Tào Kim Liêu làm sao cũng không ngờ Đường Niệm Niệm chính là người hay mang thù, có bầu, tính tình càng dễ phát tác.
Theo lời nàng nói, trên mặt Hạ Li Sa lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nắm chặt bàn tay Liêu Trọng Nhiên. Tào Kim Liêu cùng Đường Thu Sinh bên cạnh hai người thì sắc mặt nhăn nhó, Đường Thu Sinh đang định nói chuyện, Tào Kim Liêu đã thâm trầm mở miệng: “Nếu hai vị muốn bảo hộ hai người này, chúng ta cũng ngăn cản không được, rời đi thôi.”
Đường Thu Sinh vừa nghe, lập tức không đồng ý nói: “Tào tiên sinh, Hàm Nguyệt công chúa này là Hoàng hậu tương lai của Hoàng thượng!”
Tào Kim Liêu nghe vậy, thiếu chút nữa đã muốn một cái tát đánh chết hắn. Nhưng quan hệ của người này và hoàng thượng không đơn giản, ra tay không được. Đành lạnh lùng nói: “Hạ quốc công chúa đã sớm không còn thân hoàn bích, lại mang nghiệt chủng, không có khả năng là hoàng hậu của Cẩm Quốc.”
Dứt lời, thân ảnh lão liền biến mất.
Đường Thu Sinh thấy lão ý tứ đã quyết, hơn nữa bản thân mình thật sự không phải đối thủ của Tư Lăng Cô Hồng, chỉ đành rời đi. Nhưng trước khi đi, hắn vẫn nói với Đường Niệm Niệm: “Bất luận thế nào, ngươi vẫn họ Đường!”
Đường Niệm Niệm chớp mắt, một lúc sau, đột nhiên nhớ ra, lãnh đạm nói: “Ngươi là đại thiếu gia Đường Môn?”
Nói vậy, nàng đến bây giờ mới nhận ra hắn sao!
Đường Thu Sinh đang chuẩn bị xoay người rời đi, thân mình lảo đảo một cái thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Nàng thế mà lại quên hắn! ?
Đường Niệm Niệm không hề cảm thấy áp lực trước ánh mắt lên án của hắn, sắc mặt vẫn bình tĩnh. Thật sự là Đường Thu Sinh để lại ấn tượng trong mắt nàng không sâu. Diện mạo thì thuộc loại bình thường, ở chung cũng không nhiều, không thù không oán. Nàng còn cho rằng hắn nghễnh ngãng, liền tự động quên đi.
Mắt thấy vẻ mặt Đường Niệm Niệm như thế, cho dù Đường Thu Sinh có nhiều lời cũng không thể mở miệng. Cuối cùng chỉ nhìn nàng cùng Tư Lăng Cô Hồng thật sâu một cái, rồi xoay người dẫn đám binh mã rời đi, tâm tình vô cùng phiền muộn.
Hình như chỉ cần gặp được hai người bọn họ, hắn liền không có lần nào vui vẻ.
Ánh nắng vẫn trong trẻo như trước, trong rừng ngoại trừ cây cỏ gãy nát vì đánh nhau cùng mấy vũng máu tươi ra thì tất cả nguy cơ đều được giải trừ ngay lập tức, làm cho người ta giật mình.
Đến khi Hạ Li Sa được Liêu Trọng Nhiên nâng dậy, thần sắc còn hơi ngơ ngẩn. Lại thấy Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm rời đi, nàng lập tức nắm chặt bàn tay Liêu Trọng Nhiên, cố nén khó chịu nói: “Trọng Nhiên, mau đuổi theo, bọn hắn nói không chừng còn chờ ở bên ngoài.”
Liêu Trọng Nhiên cũng hiểu đạo lý này, lập tức ôm lấy nàng trầm tĩnh theo sát phía sau Tư Lăng Cô Hồng. May mắn là Tư Lăng Cô Hồng cũng không có ý bỏ lại bọn họ, nên mặc dù tốc độ Liêu Trọng Nhiên không bằng Tư Lăng Cô Hồng, song chiếu theo phương hướng của hắn vẫn tìm được rừng trúc nơi mọi người ở lại.
Hai người xuất hiện đương nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhưng thấy Đường Niệm Niệm ngồi ở ghế trúc màu xanh trêu đùa Lục Lục không nói gì, cũng không nhìn, liền biết hai người này đã được nàng cho phép. Nên chỉ liếc nhìn một cái rồi quay về làm chuyện của mình, không ai lên tiếng.
Hạ Li Sa tựa vào người Liêu Trọng Nhiên, bởi vì bị ném ngã một cái, nên lúc này bụng của nàng cực kì khó chịu, trên trán lấm tấm mồ hôi. Liêu Trọng Nhiên dĩ nhiên phát hiện dị trạng của nàng, nhưng hắn không biết y thuật, lúc này trên người không có đan dược gì có thể giảm bớt đau đớn cho nàng, huống chi nữ tử có thai không thể uống bậy bạ.
Liêu Trọng Nhiên mím môi, bế Hạ Li Sa đang cắn chặt môi đè nén đau đớn đi đến trước mặt Đường Niệm Niệm, rồi đưa tay tháo mặt nạ bạc trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt trước mắt mọi người, lên tiếng: “Không biết nơi này của cô nương có y sư hay không, tại hạ Liêu Trọng Nhiên thỉnh cầu cô nương cứu thê nhi của ta, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Hắn mang ngũ quan thâm thúy anh tuấn, một đôi mắt nổi bật bức người, giống như đã trải qua cay đắng ngọt bùi của thế gian. Dung mạo thoạt nhìn gần ba mươi tuổi, dưới cằm lún phún chút râu nhưng không tạo cảm giác lôi thôi, ngược lại còn tăng thêm mị lực của đại nam tử hán từng trải.
Đường Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn hai người một thân chật vật, máu đen dính bết, sóng mắt nàng lóe lóe, đưa mắt nhìn Chu Diệu Lang bên người.
Liêu Trọng Nhiên bị vẻ mặt không vui rõ ràng của nàng làm cho toàn thân cứng đờ, vốn tưởng rằng nàng cự tuyệt, ai ngờ Chu Diệu Lang đi tới, một tay nắm cổ tay Hạ Li Sa, Liêu Trọng Nhiên thấy vậy lập tức ra tay ngăn cản song lại bị một cỗ nguyên lực đánh văng ra. Đáy mắt hắn thoáng tối sầm, nữ tử trước mặt thoạt nhìn bình thường thế mà lại có năng lực thâm sâu khó lường như vậy, khi thấy nàng bắt mạch cho Hạ Li Sa, hắn mới biết mình đã hiểu lầm.
“Là tại hạ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, xin cô nương chớ trách.” Hắn cũng là người lấy được bỏ được.
Chu Diệu Lang chỉ liếc hắn một cái, cũng không để bụng, mỉm cười nói: “Các hạ không cần khách khí, ta cũng chỉ nhận lệnh của chủ mẫu mà thôi.” Thu hồi tay, nàng lại nói: “Thân thể quý phu nhân sợ là bị chấn động mạnh, lại bị kinh hách, khiến cho thai nhi hơi lệch vị trí. Ta có thuốc, hai vị đi theo ta.”
Liêu Trọng Nhiên nhẹ nhàng ôm Hạ Li Sa đi theo nàng, sau đó được Chu Diệu Lang bảo chờ bên ngoài một căn phòng. Tiếp đó không lâu liền thấy nàng cầm một chồng dược liệu, một chiếc bình thuốc cùng hai bộ xiêm y đi ra.
Chu Diệu Lang mỉm cười nói: “Thuốc này các hạ phải tự mình sắc rồi, bây giờ trang chủ đang dùng phòng ăn, cho nên nếu các hạ muốn sắc thuốc thì phải tìm một nơi thuận gió, đừng để mùi thuốc thổi đến chỗ chủ mẫu. Chủ mẫu không thích máu, hai bộ quần áo này là cho hai vị tắm rửa, có lẽ không vừa lắm, mong hai vị nhận cho.”
“. . .Làm phiền.” Tuy rằng lúc này nếu có người giúp đỡ thì quá tốt, nhưng Liêu Trọng Nhiên biết đối phương cứu hai người bọn họ đã là hết lòng quan tâm rồi, nếu việc này cũng muốn nhờ người giúp thì thật quá mức.
Mặc dù như vậy sẽ khổ cho Li Sa. . .
“Li Sa, nhẫn nại một chút.” Liêu Trọng Nhiên giúp nàng lau mồ hôi, thấp giọng an ủi.
“Vâng, thiếp biết…” Hạ Li Sa suy yếu cười cười, tụt xuống khỏi người hắn, cho hắn đỡ mình, rồi tự cầm xiêm y để hắn cầm những thứ kia, kiên cường cười nói: “Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu, chàng không cần lo lắng, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với chàng, thiếp đã thoả mãn rồi.”
Liêu Trọng Nhiên không nói gì, đặt tay ở eo nàng, dìu nàng chậm rãi đi.
Từ lời của Chu Diệu Lang đã đủ để nghe ra nàng xem trọng Đường Niệm Niệm bao nhiêu. Hạ Li Sa kỳ thật cũng có vài phần hâm mộ cùng ghen tị. Nghĩ đến lời đồn đãi lúc trước nghe được, cùng với lời Chu Diệu Lang vừa nói—— trang chủ lúc này đang dùng phòng ăn?
Nam tử dung mạo như tiên, thủ đoạn như ma đó, thế mà thật sự vì một cô gái rửa tay làm canh sao?
Hạ Li Sa giật mình, lập tức thu hồi thần trí. Có vài thứ không phải của mình thì sẽ không phải của mình, cưỡng cầu cũng vô ích. Không thể so sánh chính là không thể so sánh, bằng không kẻ bị thương chắc chắn là mình, cũng sẽ tổn thương người khác.
Chờ hai người sắc thuốc đun nước, Hạ Li Sa uống thuốc rồi cùng Liêu Trọng Nhiên rửa mặt chải đầu, tắm rửa sạch sẽ đổi quần áo xong, trong rừng trúc đã là buổi chiều.
Lúc này, hai người vừa vặn trông thấy Tư Lăng Cô Hồng bưng khay đi tới trước mặt Đường Niệm Niệm, từng đĩa thức ăn tinh xảo được mang lên bàn. Nhìn vậy hai người đều ngẩn ra, sau đó mới đoán đây chính là thức ăn hắn tự tay làm.
Hạ Li Sa ngửi được mùi thơm ngát trong không khí, ngoài ý muốn không hề có chút cảm giác buồn nôn nào, ngược lại còn bị hấp dẫn. Đây là lần đầu tiên từ sau khi nàng có bầu.
Đáng tiếc, rất hiển nhiên, một bàn thức ăn tinh xảo kia đều chuẩn bị cho Đường Niệm Niệm, sẽ không có phần của nàng.
“Ục ục”
Âm thanh làm cho người ta đỏ mặt truyền ra từ trong bụng nàng, Liêu Trọng Nhiên một tay ôm nàng trấn an.
Lúc này, Chu Diệu Lang bước đến trước mặt hai người, liếc nhìn hai người một cái ý bảo đi theo nàng, rồi đi tới nơi cách xa hai người Đường Niệm Niệm, mở miệng nói: “Liêu Trọng Nhiên, được xưng là chiến thần của Hạ quốc, có được quyền lãnh binh cực cao, năm nay hai mươi chín tuôi, nguyên giả Địa Vương. Hạ Li Sa, Nhất phẩm Hàm Nguyệt công chúa của Hạ Quốc, mấy tháng trước bị hạ chỉ gả cho Quan Tử Sơ – tân nhậm hoàng đế Cẩm Quốc làm hoàng hậu.” Nàng tạm dừng một chút, nhìn sắc mặt hai người, sau đó lãnh đạm nói: “Các vị đã ở lại đây, thì thân quận quá khứ đều không liên quan tới chúng ta, chờ chúng ta rời đi rồi, việc đi hay ở là tuỳ hai vị.”
Liêu Trọng Nhiên, Hạ Li Sa đều gật đầu.
Tuy rằng thân phận hai người không phải bí mật gì, chuyện cưới gả cũng đã lan truyền. Nhưng đối phương có thể biết được rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thật sự đáng sợ.
Sắc mặt Chu Diệu Lang vẫn mỉm cười như cũ, nói: “Ở nơi này, chỉ cần không quấy rầy chủ mẫu và trang chủ, những thứ khác các vị đều có thể tùy ý, có vấn đề gì thì hỏi chúng ta. Nếu không để bụng, hai vị có thể cùng chúng ta dùng bữa.”
Hạ Li Sa cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Liêu Trọng Nhiên gật đầu.
Tình thế bắt buộc, hai người bọn họ đều đã không còn là Nhất phẩm công chúa trước kia, ngủ nghỉ đều được sắp xếp xa hoa nhất, cũng không còn là Chiến thần Hạ quốc nhận hết tôn kính của dân chúng. Khi hai người theo Chu Diệu Lang đi dùng bữa, vốn tưởng rằng các nàng thân là thuộc hạ, bữa ăn hàng ngày sẽ không có gì nhiều, nào biết, mặc dù kém Tư Lăng Cô Hồng tự mình chuẩn bị nhưng các món ăn đều là những đồ quý giá, trừ bỏ số lượng hơi ít ra, tuyệt không kém hơn khi bọn họ còn là Công chúa cùng Chiến thần.
Ngày hôm sau, hai người phát hiện nhóm người này sinh hoạt cực kì quy củ, hơn nữa mọi người thực lực khó lường. Ngoại trừ Tư Lăng Cô Hồng thân là chủ tử và Đường Niệm Niệm mỗi ngày đều nhàn rỗi như hình với bóng ở cùng nhau, thì những người khác đều là nên hầu hạ thì hầu hạ, thời điểm không hầu hạ liền tìm một địa phương tu luyện, đối chiến.
Trong lúc đánh nhau, có thể thấy ngay cả tỳ nữ Thù Lam sơn bất lộ thủy, và chị em Diệp thị luôn ríu rít không ngừng đều là cao thủ Địa phẩm.
Không nói những người này, ngay cả con hồ ly tên Bạch Lê đầu đội hoa đỏ thẫm cùng quái xà cổ đeo chuông cũng không phải sủng vật tầm thường. Lần đầu nhìn thấy một hồ một xà cãi nhau như con người, Hạ Li Sa và Liêu Trọng Nhiên đều giật mình ngơ ngẩn, cho đến khi một hồ một xà liếc sang nhìn bọn họ một cái.
Ánh mắt kia tràn ngập hèn mọn khinh bỉ, khiến bọn họ hiểu được, một hồ một xà này đang khinh thường bọn họ, ánh mắt kia, biểu tình kia thấy thế nào cũng đều như đang nói ‘Không hiểu biết’, ‘Đồ nhà quê’, ‘Hiếm thấy lắm sao?!’
Hai người chỉ có thể làm như không phát hiện, mọi tâm tư đều nuốt vào trong bụng.
Cuối cùng, ngay cả sủng vật được Đường Niệm Niệm yêu chiều nhất kia, liếc mắt một cái liền thấy được nó là dược thú, mỗi ngày đều leo lên đầu quái xà, giơ móng vuốt chụp về phía Bạch Lê, sau đó chạy trốn nhanh như gió. Hai người rốt cục nhận thấy, nhóm người này thật sự thần bí, tất cả mọi người đều không có ai bình thường, đủ để người ta chết lặng.
Thoáng cái đã qua nửa tháng.
Hôm nay, trong lúc Tư Lăng Cô Hồng đi làm thức ăn, Liêu Trọng Nhiên đang cùng đám người Lý Cảnh so chiêu, Hạ Li Sa đi đến bên cạnh Đường Niệm Niệm, nhẹ giọng cười nói: “Niệm Niệm cô nương có bầu hẳn đã gần ba tháng rồi?”
Đường Niệm Niệm yên lặng nhìn bụng đã nổi lên của nàng, lại nhìn bụng mình vẫn không có gì khác biệt, thản nhiên gật đầu.
Hạ Li Sa thấy nàng không có ý bài xích, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, cười nói: “Niệm Niệm cô nương biết thêu quần áo không? Ta dang tự mình may quần áo cho đứa nhỏ, Niệm Niệm cô nương có cần ta làm giúp luôn không?”
Đường Niệm Niệm còn chưa lên tiếng, Thù Lam đã nhẹ nhàng trả lời: “Quần áo của tiểu chủ tử, chúng tôi đều đã chuẩn bị tốt, tiểu thư không cần vì việc này mà mệt nhọc.”
Phải biết rằng, đứa nhỏ trong bụng Đường Niệm Niệm còn chưa sinh ra đã chịu ngàn vạn sủng ái, đám nữ tử các nàng đều còn ở đây, ngay cả chị em Diệp thị cũng không lạc hậu, chăm chỉ học thêu thùa chỉ vì muốn may quần áo cho tiểu chủ tử tương lai, chỉ mong sau này được tiểu chủ tử mặc lên người.
Hạ Li Sa nghe, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Nàng còn định dùng chuyện này để làm thân với Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm chớp chớp mắt, hỏi Thù Lam: “Chuẩn bị lúc nào vậy?”
Thù Lam cười nói: “Khi biết tiểu thư có bầu đã chuẩn bị rồi. Tiểu thư chắc chắn phải để cho tiểu chủ tử mặc a!”
Đường Niệm Niệm cũng không vội đáp ứng, hỏi tiếp: “Đẹp không?”
Thù Lam nheo mắt, quả nhiên tiểu thư để ý điều này, cũng may các nàng biết tính tình tiểu thư, đều cực kỳ dụng tâm. “Đương nhiên là đẹp, đến lúc đó chúng em sẽ mang tới cho tiểu thư xem.” Dừng một chút, nàng chớp mắt lấy lòng cười nói: “Tiểu thư, bộ em làm là màu xanh nhạt, thêu hoa cúc màu xanh, đến lúc đó người nhất định phải chọn bộ của em cho tiểu chủ tử mặc đầu tiên đó.”
Đôi mắt Đường Niệm Niệm lóe sáng, vẻ mặt cũng mang theo vài phần chăm chú, lại hỏi: “Dùng chất liệu gì?”
Thù Lam nói: “Có thiên tàm ti, vân tàm ti, thủy gấm, lụa hoả báo. . . Tất cả đều giống chất liệu quần áo của tiểu thư và trang chủ.”
Đường Niệm Niệm lúc này mới gật gật đầu.
Ngồi ở một bên, sắc mặt Hạ Li Sa đã sớm biến đổi liên tục, nếu những lời này được nói ra từ miệng người khác, nàng nhất định sẽ nghi ngờ đối phương đang khoác lác, nhưng từ mấy ngày nay quan sát, nàng biết được hai người này đều không hay nói đùa.
Nghe những loại vải vóc trân quý hiếm thấy này, có vài loại thậm chí nàng chỉ nghe nói qua, chưa từng được mặc, bây giờ lại được nhắc tới từ trong miệng một tỳ nữ nho nhỏ, dường như còn cực kì bình thản.
Đã sớm nghe nói Tuyết Diên Sơn Trang nằm tại bắc vực Hư Tuyết Sơn, có được vô số trân bảo. Vô Ngân Sâm Lâm lại là một tòa bảo sơn, trong đó Tư Lăng gia tộc dĩ nhiên cực kì giàu có và sung túc. Vốn đều là nghe nói, nay đương sự ở ngay trước mặt, Hạ Li Sa cũng không tránh khỏi giật mình. Nhân mã giang hồ ở trong mắt triều đình đều là những kẻ thô tục vô lễ, thế nhưng còn tự do ung dung, sống tốt hơn triều đình rất nhiều.
Cái gì vô lễ, cái gì thô tục? Hạ Li Sa cũng gặp qua không ít người giang hồ, có lẽ xác thực đa số là vậy, nhưng những người trước mắt này, tuy rằng trang điểm đơn giản, song không cách nào che lấp đi một thân lịch sự tao nhã. Nhất là Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, đều là nhất phái phong hoa tuyệt đại, cho dù thân là nhất phẩm công chúa như nàng, thời điểm đứng cạnh bọn họ cũng không khỏi có cảm giác ảm đạm, tự ti.
Gió nhẹ mang theo hương trúc xanh tươi mát thổi vào mũi, Hạ Li Sa lúc này mới hoàn hồn. Nhìn số đồ ăn trên bàn không biết được Thù Lam thay mới từ lúc nào, đều là chuẩn bị cho Đường Niệm Niệm. Nay nàng đã không còn là công chúa Hạ Quốc tôn quý, được vô số người hầu hạ nữa. Ở nơi này, nàng chỉ là một kẻ yếu ớt cần bọn họ che chở mà thôi.
“Niệm Niệm cô nương.” Hạ Li Sa rất nhanh thu hồi tất cả suy nghĩ trong lòng, khi quay đầu nhìn về phía Đường Niệm Niệm, sắc mặt đã khôi phục như cũ, tươi cười vui vẻ nói: “Niệm Niệm cô nương cùng ta đều đang có thai, còn có duyên gặp gỡ, ta cũng nhờ Niệm Niệm cô nương mới có thể tránh được một kiếp này, bảo trụ gia đình, ân tình của Niệm Niệm cô nương đối với ta thật sự một lời khó nói hết.”
Trong miệng Đường Niệm Niệm ngậm một khối mứt hoa quả, thản nhiên nhìn nàng. Thần sắc nhìn không ra biến hóa, biểu tình thật sự trong sáng, thấu triệt.
Hạ Li Sa nhìn bộ dạng nàng như vậy cũng không đoán được suy nghĩ của nàng, hoặc là nàng không hề nghĩ gì cả. Mím môi cười, một tay vuốt ve bụng mình, đôi mắt Hạ Li Sa thân thiết nhìn Đường Niệm Niệm, nhu hòa mà chờ mong nói: “Nay ta đã có bầu sáu tháng, Niệm Niệm cô nương cũng gần ba tháng, hai đứa trẻ này thật sự có duyên, không bằng chúng ta định thân cho hai đứa, nếu là nam nữ, liền để bọn chúng kết thành một đôi, thế nào?”
“Không.” Đường Niệm Niệm trả lời rất nhanh, bình thản lại kiên định và nghiêm túc.
Hạ Li Sa ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ nàng trả lời nhanh còn dứt khoát như vậy. Nhất thời nụ cười trên mặt cũng không giữ được.
Thù Lam nghe lời nói của nàng, sắc mặt liền thay đổi, nhưng nghe được Đường Niệm Niệm trả lời nhanh như vậy, liền khôi phục như thường, song ánh mắt nhìn Hạ Li Sa lại thêm một ít bất mãn.
Đường Niệm Niệm thản nhiên nhìn bụng Hạ Li Sa một cái, nói: “Đứa nhỏ là của ta cùng Cô Hồng.”
Nụ cười của Hạ Li Sa càng thêm gượng gạo, cúi mặt xuống, che đi sự thay đổi của mình. Nghe lời nói của Đường Niệm Niệm, giống như mình đang định cướp con của nàng vậy.
Lúc này, Thù Lam cũng lên tiếng: “Hạ cô nương, trang chủ cũng sắp làm xong thức ăn, mời cô trở về.”
Hạ Li Sa thân là người cung đình, làm sao không hiểu ý tứ đuổi khách của Thù Lam. Nàng cười cười gật đầu, không thấy chút khác thường rời đi. Tuy rằng trong lòng có một phần bất mãn vì bị một tỳ nữ đối xử như vậy, nhưng phần bất mãn kia cũng lập tức bị nàng làm cho biến mất.
Nàng là người thông minh, hiểu được giới hạn ở đâu.
Nàng vừa đi, Thù Lam liền nhỏ giọng nói với Đường Niệm Niệm: “Tiểu thư, nàng ta chính là biết tiểu thư cùng trang chủ thế lực lớn, nên muốn dùng đứa trẻ tạo quan hệ với hai người.”
Tuy rằng không phải tâm cơ xấu xa gì nhưng Thù Lam không thể nhìn bất cứ ai đánh chủ ý lên Đường Niệm Niệm. Nhất là lúc này Đường Niệm Niệm đang mang đứa bé, đối với đứa bé này, mấy nữ tử các nàng đều như gà mẹ che chở gà con, tràn ngập yêu thương cùng chờ mong, còn có tôn kính đối với tiểu chủ tử tương lai. Tất cả tình cảm này đủ để các nàng thần hồn nát thần tính, cảm giác nguy cơ tứ phía.
Đường Niệm Niệm “à” một tiếng, cũng không để tâm.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, ở trong mắt nàng bây giờ, đứa bé trong bụng là của nàng và Cô Hồng, là đứa bé tương lai giống như Cô Hồng, nàng dĩ nhiên sẽ mang theo bên người.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm dừng ở trên người Lục Lục đang chơi đùa cùng quái xà và Bạch Lê, nghĩ đến bộ dạng nguyên linh của Lục Lục, lại nghĩ đến bộ dạng Tư Lăng Cô Hồng, nàng nhịn không được bật cười. Hai tay vuốt ve bụng mình, trong lòng rất chờ mong đứa bé này sinh ra.
Lúc này, một lồng ngực ấm áp bao phủ, một bàn tay đặt trên tay nàng vuốt ve bụng, hơi thở ấm nóng dịu dàng áp lên cổ, tiếng cười của Tư Lăng Cô Hồng truyền đến: “Niệm Niệm nghĩ tới đứa bé sao?”
“Ừ!” Đường Niệm Niệm nghiêng đầu đối diện với khuôn mặt Tư Lăng Cô Hồng, khuôn mặt trắng noãn đỏ, đôi mắt tràn ngập ý cười vui vẻ, hôn Tư Lăng Cô Hồng.
Đôi mắt Tư Lăng Cô Hồng chợt tối sầm, sau đó thoáng rời đi, hiện lên một chút hối tiếc. Một tay bưng thức ăn đã chuẩn bị xong đặt lên bàn, rồi ôm Đường Niệm Niệm vào lòng như cũ. Biểu hiện không có gì khác lạ nhưng Đường Niệm Niệm vẫn nhạy cảm phát hiện thân thể hắn hơi nóng lên, cũng có chút cứng ngắc.
“Cô Hồng, chàng làm sao vậy?” Đường Niệm Niệm không ăn thức ăn hắn đút tới, ngược lại xoay người cùng hắn mặt đối mặt, đưa chân ngồi trên đùi hắn, một tay túm áo hắn, một tay sờ khuôn mặt hắn.
Tư Lăng Cô Hồng há miệng, nhưng không phát ra âm thanh, đôi mắt nhìn Đường Niệm Niệm cũng sâu lắng thêm một ít. Lúc này, hắn khẽ quay đầu, ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Đường Niệm Niệm ngẩn ra, sau đó lập tức cảm giác được thân thể hắn thay đổi, nơi nàng ngồi biến đổi càng rõ ràng. Nàng khẽ gọi một tiếng, đôi mắt trong suốt nhìn Tư Lăng Cô Hồng, thân thể hơi động, liền phát hiện hô hấp hắn dồn dập hơn một chút, ánh mắt âm u sâu lắng cũng vòng trở về nhìn chằm chằm nàng.
“Niệm Niệm.” Giọng Tư Lăng Cô Hồng hơi khàn, phối hợp với hô hấp nặng nề, đôi mắt thâm sâu, mê hoặc không gì sánh nổi.
Đường Niệm Niệm chẳng những không quan tâm đến tiếng kêu của hắn, cơ thể ngược lại còn ngọ nguậy mạnh thêm, bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve mặt hắn cũng dừng trên môi, như nghịch ngợm đè lên, cảm nhận xúc cảm mềm mại, liền híp mắt nở nụ cười, dịu dàng nói: “Ừ. . .Ta không muốn ăn cơm, muốn ăn Cô Hồng.”

56 thoughts on “Trang Chủ Đừng Vội – Chương 71.1

  1. mitran

    thấy văn án lâu rồi nhưng hôm qua mới bắt đầu đọc. phải nói là hay cực luôn ấy. mình đọc một lèo từ hôm qua đến giờ. nhưng hơi tiếc là mấy chương sau các bạn bắt đầu set pass. hơi phiền thật nhưng không sao. mình hiểu lí do mà. tình hình là mình là một đứa cực lười. cộng thêm là thường đọc truyện trên điện thoại và không biết đánh đấu. nên chưa bao giờ comment cả. nhưng vì truyện nên sẽ bắt đầu tập comment thường xuyên. mặc dù lí do không được trong sáng cho lắm. nhưng bạn thông cảm nhé.
    ps: vì là comment đầu tiên. lại còn mặt dày xin pass. nên cố viết dài tí. có gì bạn gửi pass qua email này cho mình được không?? mitran997264@gmail.com cám ơn nhiều nhé. truyện của bạn hay lắm.

    Thích

  2. Anh Anh

    Nàng ơi giờ ta mới đọc mà muốn có pass thì lm thế nào đây a~? cho ta nha nha nha, ta hứa ssex cmt đều đc chứ?

    Thích

  3. td

    lúc đầu cái chị sa gì đó ta không có thấy ghét đâu. nhưng từ cái đoạn đòi kết thân với bảo bảo của niệm niệm và hồng hồng là thấy ghét rồi. đúng là đồ lợi dụng. nhưng chị này không ngờ. ngươi chị gặp lại là chị niệm có tính chiếm hữu rất cao. đời nào mà chịu.

    Thích

  4. lala

    “hồ ly tên Bạch Lê đầu đội hoa đỏ thẫm cùng quái xà cổ đeo chuông “đọc đên đây lại k nhịn đc cười. biểu hiện của anh Hồng chắc chỉ có thể diễn tả bằng 2 chữ “cấm dục”

    Thích

  5. Thuần Hy Mặc Nhiên

    Bà cô công chúa này ý nghĩ ko thông suốt cho lắm nhỉ! Có 1 ông ck thg yêu mình ở bên cạnh mà lại còn đi ghen tỵ vs Niệm tỷ. Đã thế lại còn muốn kéo quan hệ vs toàn gia biến thái này nữa!! Mơ tưởng!!

    Thích

  6. Kún kyomi(bạch dương)

    Hừ.hạ li sa tính toán thật tốt a,còn muốn định chung thân cho hai đứa bé nữa chứ.hừ,nằm mơ.giờ thấy hai ng này phiền chết,sao k đi nhanh nhanh lên thế k biết.
    Trời ạ.niệm tỷ chắc là k biết răng ba tháng đầu mang thai phải kiêng chuyện phòng the rồi,hồng ca đã nhẫn nhịn rồi mà tỷ ấy lại còn nói muốn ăn cô hồng nữa chứ,a di đà phật
    Tks tỷ

    Thích

  7. Thành Kaka

    Hạ Li Sa này thật nhiều chủ ý để lm thân a~~
    Niệm Niệm thật là chủ động trong chuyện H a(*^﹏^*) hí hí
    Thanks editor

    Thích

Còm men phản hồi cho editor nào các tình yêu ~~!!!